Cánh cửa bật mở.
Từng thi thể được đưa từ trong sân ra, bị xe kéo chở đi. Ở phần đất chôn cất xa xa đã sớm đào mộ huyệt, rất nhanh thôi sinh mệnh sớm lụi tàn sẽbị vùi lấp, ngay cả tên cũng không có.
Có thể sống, chỉ có kẻ mạnh.
Không có bi thương, không có nước mắt, điểm cuối sinh mệnh vẫn là bóngtối bất tận, không kịp chạm đến chốn thiên đường trông đợi bấy lâu, đãnằm xuống đất vàng bồi cây hoang cỏ dại.
Bọn họ cũng được đưa ra, nghiêng đầu đưa mắt tiễn những đồng bạn đã từng sớm chiều. Sống hay chết, đều có thể dễ dàng phân định như thế. Khôngmuốn nhìn thêm nữa, hắn cụp mắt, thiếu niên bên cạnh như biết hắn đangnghĩ gì mà nhe răng cười một tiếng, nhưng vì động đến vết thương mà lạirên lên.
Chợt lòng hắn thoáng chút ấm áp.
Vào khoảnh khắc cuối cùng, không ai trong hai người tàn sát lẫn nhau,trái lại không hẹn mà cùng lựa chọn khiêu chiến với kẻ địch mạnh hơnmình, lấy trọng thương sắp chết đổi lại cơ hội sinh tồn. Dù là ở chốnđịa ngục phải vất bỏ hết tình cảm, thì vẫn sẽ còn đó ít thứ áp đảo bảnnăng cầu đường sống.
Vô cùng ngu ngốc, nhưng lại đáng giá.
Cho dù trên dưới toàn thân đau rất đau, đau đến mức chỉ muốn ngất đi,cho dù một kiếm kia suýt nữa chặt đứt tay hắn, thì vẫn đáng giá.
Hắn bật cười, lại ho nhẹ, hơi thở mong manh, “Chúng ta vẫn còn sống.”
”Vẫn sống.” Một âm thanh cũng yếu ớt trả lời hắn.
Ước chừng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-hanh-ca/2214337/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.