Chương 110 Bề mặt mặt trăng Mặt sau của mặt trăng. Nơi đây là một thế giới hoang vắng. Mặt đất được bao phủ bởi những hố nông lớn nhỏ đủ loại, ngoài ra thì có đá vụn. Theo quan điểm của tà thần, nó cằn cỗi, khô khan, màu sắc buồn tẻ. Bất kể là nhiệt độ, từ trường hay trọng lực… tất cả đều sẽ mang lại màu sắc cho vật thể. Với sức mạnh của các quy tắc, các màu sắc khác nhau sẽ tuôn chảy ra. So ra thì mặt trăng “đơn giản hơn” rất nhiều, như thể bức tường vôi thô lộ ra sau khi lột bỏ một lớp trang trí bên ngoài sống động và phức tạp. Johnson chưa từng lên mặt trăng. Mọi thứ y nhìn thấy đều mới mẻ. Nhưng đây rõ ràng không phải là thời điểm tốt để thong thả đi dạo. Tonatiuh đang ở đây. Sức mạnh tàn bạo còn sót lại khiến Johnson cảm thấy rất khó chịu, y rúc sâu hơn vào cái bóng. Gymir như một lớp khói mù lướt qua mặt trăng, phần cuối của “chiếc áo choàng” vô hình chạm xuống mặt đất, rồi cứ thế “nổi” lên cao. Gymir nhận thấy rằng một vài nội dung đã được “thêm” vào ý thức của mình, bao gồm cả sự thay đổi nhiệt độ của một hòn đá, và đây là những chi tiết mà thần cổ xưa không mấy để ý đến. Đây hẳn là thiên phú của quả cầu dây leo, chỉ cần cơ thể chạm vào vật gì đó là có thể nhanh chóng phán đoán kích thước và các đặc điểm khác của vật đó. Rất hữu ích cho Gymir. Đá vụn trên mặt đất bắt đầu lặng lẽ lăn đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-du-thien-duong-phong-truc-gia/5059330/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.