Chương 13 Gymir Bầu trời tối tăm lóe ánh sáng đỏ, những đám mây cuồn cuộn. Johnson đứng trên cây thánh giá trên nóc nhà thờ, chiếc áo khoác đen phần phật trong gió mạnh. Y không đội mũ, chiếc áo choàng lữ hành dùng để ngụy trang đã biến mất, đôi mắt xanh nhạt trong suốt, lạnh lùng và vô hồn. Nếu John nhìn thấy cảnh này, anh sẽ nói rằng kẻ này lại không tôn trọng sự sống, và xem sự sống chết bi thảm như xem một vở kịch. Thực ra Johnson không hề cố ý đứng ở vị trí này. Nước biển đã nhấn chìm toàn bộ thị trấn, ngay cả ngọn tháp của nhà thờ cũng chìm trong nước, giữa đại dương bao la chỉ còn cây thánh giá màu đen này nhô lên, nhìn thoáng qua, khung cảnh này hoang tàn, khủng khiếp và thêm phần thần bí, kỳ dị. Nhưng Johnson lại không cảm nhận được những thứ đó, y đứng đây thuần túy là bởi vì ngoại trừ nơi này không có chỗ nào khác để đứng. Johnson tỏ ra bình tĩnh, vì mọi việc diễn ra đúng như y mong đợi. Người dân thị trấn Đá Ngầm Đen chưa chết. Trận sóng thần này nhìn có vẻ dữ dội và đáng sợ nhưng thực chất nó chỉ gây lũ lụt. Sức mạnh của những con sóng khổng lồ biến mất ngay sau khi đổ bộ vào bờ, nước biển “càn quét” cả thị trấn, lúc này thần Biển hẳn đang “nhìn xuống” vật tế của mình. Johnson khẽ cười một tiếng. Vật tế là gì, đó là sự hiểu lầm của con người. Những tồn tại huyền bí xa xưa quả thực sẽ không từ chối những vật tế được đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-du-thien-duong-phong-truc-gia/5059233/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.