Chương 12 Đưa lên tận cửa Trong căn nhà tối tăm và lạnh lẽo, cơn mưa lớn đang cọ rửa lớp kính. Không khí nặng nề. Đứng trong làn nước ngập đến đầu gối, bác sĩ Abel cảm thấy ớn lạnh toàn thân. Ánh đèn pin bộc lộ nỗi sợ hãi bên trong ông ta, vì chùm sáng cứ lắc lư từ bên này sang bên kia. John: “…” Bác sĩ Abel cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đột nhiên nhìn thấy bóng của Johnson phản chiếu trên mặt nước có phần kỳ lạ. Cái bóng rất tối, tối một cách bất thường, như thể nó có thể hấp thụ toàn bộ ánh sáng xung quanh. Đây không phải là bóng người bình thường được phản chiếu dưới ánh sáng, mà là thứ gì đó trái ngược các định lý khoa học. Nếu nhìn thẳng vào cái bóng, sẽ thấy có thứ gì đó đang chuyển động trong bóng đen, giống như một cơn lốc vô hình. “Đừng nhìn!” Lời nhắc nhở của John đã chậm một bước, vẻ mặt bác sĩ vặn vẹo và sợ hãi. Tõm. Chiếc đèn pin rơi xuống nước, bác sĩ Abel lảo đảo, ôm đầu tựa vào lan can cầu thang. John chạy tới thì thấy đôi mắt bác sĩ trợn trắng, miệng lẩm bẩm không ngừng, dường như còn muốn đập đầu vào tường. John chỉ có thể đè ông ta xuống đất, ngay lúc anh đang cân nhắc có nên đánh bác sĩ bất tỉnh hay không, ông ta đã co giật hai lần và ngất đi. Đầu John đầy mồ hôi, anh chật vật đứng dậy, tức giận nhìn Johnson. Trực tiếp hạ gục cộng sự của anh, vậy có nghĩa là gì? Trong tình huống này, Johnson cảm thấy cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-du-thien-duong-phong-truc-gia/5059232/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.