Phòng tắm chật chội chìm trong hơi nước ẩm ướt. Gạch men được chà rửa hai lần bằng chất tẩy có tính axit, nhưng vết bẩn màu vàng nhạt cứng đầu vẫn bám chặt trên đó. Chiếc chậu nhựa cạnh bồn rửa chất đầy quần áo, có vài món là Lý Mặc mới cắn răng mua về, còn có vài món là đến từ Nhiêu Tầm.
Lý Mặc mặc một chiếc áo thun lông rộng thùng thình, đã đứng trước gương gần nửa giờ, không ngừng vuốt mái tóc có chút ngắn của bản thân, lúc thì vén chúng sang bên trái, lúc thì không hài lòng rồi vén sang bên phải, cuối cùng bực bội dừng lại ở kiểu tóc tối hôm qua.
Tần Tiểu Mao mới từ bên ngoài trở về, hớt hải lao vào trong để xả nước, vừa mở cửa đã thấy Lý Mặc đang mày mò bản thân trước gương, ngạc nhiên đến mức tròng mắt suýt rơi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng động, Lý Mặc ngoảnh đầu liếc cậu ta một cái, “Muốn đái thì đái nhanh lên.”
“Lý Mặc, có phải gần đây não anh gặp vấn đề gì không?” Tần Tiểu Mao đi đến phía sau Lý Mặc, cùng anh ngắm nhìn người có thay đổi lớn trong gương.
Lý Mặc hoàn toàn không có ý định trả lời vấn đề của cậu ta, vuốt nhẹ phần tóc mái trên lông mày, hỏi Tần Tiểu Mao: “Nói sự thật, thế này có đẹp thật không?”
“Đẹp đẹp, cắt tóc xong có cảm giác thoải mái dễ chịu hơn nhiều, trước kia nhìn quá u ám, buổi tối mà đi phía sau ai thì chắc chắn người đó sẽ nghĩ anh muốn giết người cướp của.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-do/3415979/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.