Đã qua vài ngày nhưng chưa gặp lại. Lý Mặc xếp quần áo Nhiêu Tầm cầm đến vào một cái túi thật lớn, định bọc kín hương cam quýt của nước giặt và mùi vị trên quần áo để nó mãi mãi không tan biến, cuối cùng đẩy sâu xuống gầm giường cũ nát của mình.
Hệ thống sưởi ấm trong phòng không tốt, không khí như muốn đông lạnh thành băng. Lý Mặc ngồi lẻ loi trên mép giường, đột nhiên nhấc chân về phía sau, đá đá thùng đựng đồ.
Anh đưa ra quyết định.
Sẽ không còn khoảng thời gian nào khiến anh mờ mắt mê man hơn hai ngày trước, cũng sẽ không còn khoảng thời gian nào khiến anh tỉnh táo hơn hai ngày trước. Đây là nguy hiểm, Lý Mặc biết rõ phía trước là địa ngục, một khi rơi vào sẽ bị rạch nát một tầng máu thịt ngoài da, nếu không may, e rằng đến cả xương cốt cũng không còn hình hài.
Từ nhỏ Lý Mặc đã rất tự mình hiểu lấy mình, vào giây phút dùng một hơi thở cuối cùng cầm con dao kia lên, anh đã sẵn sàng dùng một mạng đổi một mạng để trả giá, không nghĩ đến bản thân lại may mắn lọt khỏi cánh cửa pháp luật; sau đó được người bảo trợ(1) nhận nuôi, rồi lại một mình xách theo mọi thứ trốn khỏi nơi đó, mỗi ngày anh trải qua như bước trên băng mỏng, lo sợ một ngày nào đấy bị trả thù rồi chết ngay trước cửa, nhưng bởi vì anh thật sự quá tự hiểu rõ mình, cũng chưa từng dính dáng đến chuyện quá khứ, thành thành thật thật dùng tiền lương mỗi tháng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-do/2801426/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.