Hứa Nguyện không khống chế tốt lực tay nên ném hơi mạnh, đập thẳng cuốn sách lên mặt bàn, phát ra tiếng động rất lớn. Cũng may chuông tan học vang lên, trong lớp lại ầm ĩ nên không mấy ai để ý.
Chỉ có cậu trai ngồi tại chỗ nghiêng đầu, sửng sốt nhìn cuốn sách bài tập trong chốc lát, sau đó vẫn giữ nguyên 1 tay che mắt, ngước mắt nhìn qua.
Vì mắt phải đã bị che đi, cậu nhìn cô bằng con mắt trái còn nguyên vẹn. Khi không bị thương, không có máu bầm, không có tơ máu che kín tròng trắng, đôi mắt kia thoạt nhìn cũng không đáng sợ.
Nhưng sắc mặt của Hứa Nguyện vẫn trắng bệch, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của cậu, cô chớp mắt nhanh vài lần. Chẳng biết nói gì cả, vài giây sau, cô cầm cặp sách lên.
Chạy nhanh.
Xong đời!
Lúc chạy một đường như bay ra khỏi công trường, Hứa Nguyện chán nản nghĩ thế.
Cậu ta chắc chắn lại không vui rồi!
Nhưng hoàn toàn khác với phỏng đoán của Thích Dã, Hứa Nguyện không hề tức giận với cậu. Cũng không phải tính cách cô bé mềm mỏng tốt tính, nếu đổi thành người khác, thấy một cậu trai vác bao tải trên nền tuyết trắng, thân hình xiêu vẹo lung lay thì chẳng ai nỡ trách móc nặng nề.
Chỉ là giọng điệu cậu hôm đó đúng là quá hung dữ.
Hứa Nguyện lớn như vậy, ngoài Đào Thục Quân ra thì các giáo viên, bạn học bên cạnh trước giờ chưa ai nặng lời như thế, dù có là cô Tiền học sinh nghe danh sợ vỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-dieu/3414650/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.