Lúc cậu nói mấy lời này, giọng điệu còn tính là kiềm chế và lễ phép nhưng vẫn mang theo sự lạnh lùng xa cách thường ngày.
Cho nên cho dù Hứa Nguyện nghe rất rõ ràng, cô bé cũng không kịp phản ứng lại: "...cậu nói gì cơ?"
Cô gái nhỏ giật mình, nhất thời quên rơi nước mắt, đôi mắt tròn xoe tách bạch hai lòng đen trắng mở to, nhìn cậu với vẻ hoài nghi đến khó tin.
Thích Dã cụp mắt xuống, tránh né ánh mắt trong suốt sạch sẽ của cô.
Cậu nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào bức tường đang bong tróc bên ngoài tòa nhà cách đó không xa: "Đừng xen vào việc của người khác nữa."
Lần này, giọng cậu đã không còn khách khí, nó như thể mang theo nhưng hạt tuyết trắng bị gió thổi đến trong ngày đông giá, vừa cứng lại lạnh như băng ném qua.
Hứa Nguyện ngây ngẩn: "Cậu..."
Cậu ta có ý gì?
Hứa Nguyện muốn hỏi rõ ràng, nhưng cô bé còn chưa kịp nói gì, cậu trai đã cử động cánh tay, cố gắng rút khỏi tay cô.
Sự thật đã chứng minh thể lực chênh lệch do trời sinh, ngoài cô nương có thiên phú khác thường như Thạch Tiểu Quả, phần lớn còn lại thì sức lực của nam sinh vẫn lớn hơn nữ sinh rất nhiều.
Thích Dã chẳng tốn mấy sức đã dễ dàng thoát khỏi Hứa Nguyện.
Cậu cũng không nhìn cô, xoay người đi, kéo theo chiếc bao tải nặng nề đi về hướng cửa chính. Trong bao tải chất đầy than tổ ong, thực sự rất nặng. Cậu giống y như hôm giao thừa đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-dieu/3414649/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.