Cố Tịch Hy mơ mơ màng màng tỉnh dậy, ấn tượng đầu tiên là sự mơ hồ không xác định được thời gian và không gian.
Anh nắng quá sáng, chói đến mức khiến nàng không thể mở mắt ra hoàn toàn.
Phải đến một lúc lâu sau, Cố Tịch Hy mới dần dần định thần lại, cố rướn người ngồi dậy, nhưng nàng cảm thấy xương cốt toàn thân đều rã rời, không còn chút lực nào.
Vật vã một hồi, khi đã ngồi thẳng dậy, nàng bắt đầu đưa mắt nhìn quanh.
Hương hoa đào tháng giêng, tiếng suối chảy róc rách, ở phía xa, nơi ô cửa sổ, ánh nắng ngược làm chút bụi mờ đang bay trong không khí hiện rõ.
Nàng nhận ra rồi, đây là căn nhà của nàng ở Hồ Điệp sơn.
Cứ có cảm giác bản thân mình đã ngủ lâu, rất lâu, đã bước qua một giấc mộng thật dài.
Thần trí nàng từ tốn bình tĩnh lại.
Không đúng, Cố Tịch Hy nhíu mày, tại sao nàng lại ở đây?
Ký ức của nàng dừng lại ở thời điểm trên núi Dực Phong, trích ba giọt máu tim làm thuốc dẫn giải độc cho Hoàng Phú Minh Phong.
Từng giọt máu lần lượt rơi xuống chính là lần lượt cơ thể nàng kiệt quệ. Cơn đau đớn kinh hoàng bao phủ khắp tứ chi khiến nàng ngã quy, sau đó, bóng tối hoàn toàn bao phủ lấy nàng.
Cố Tịch Hy rùng mình khi nhớ về cơn đau đó. Nàng có chút hoang mang giơ tay lên trước tầm mắt kiểm tra, sau đó khẽ thở phào một cái.
Kinh mạch không đứt. Chân tình của nàng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-danh-chi-hau/3688207/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.