Có những thứ gọi là phản xạ bất ngờ, trong khoảnh khắc thực hiện vốn dĩ không hề suy nghĩ. Ví dụ như lần đó, Cố Tịch Hy lao ra muốn chắn mũi tên cho Hoàng Phủ Minh Phong, hay lần này, nàng cũng không nghĩ ngợi mà xoay mũi tên lại, không xem xét kịp tới chuyện mình có thể sẽ bị thương vì hành động này.
Hoàng Phủ Minh Phong nhíu mày, tay vẫn đặt trên eo nàng:
“Ta dạy thái tử phi thêm một điều nữa nhé, trong mọi trường hợp, giữ an toàn cho bản thân là quan trọng nhất.”
Cố Tịch Hy mím môi:
“Sao điện hạ lại không lên tiếng khi quay lại?”
“Ta muốn thử phản xạ của nàng…”
“Cũng khá tốt mà nhỉ…”
Hoàng Phủ Minh Phong thấp giọng:
“Phản xạ đầu tiên đúng là rất tốt, nhưng lần thứ hai thì cần xem lại.”
Cố Tịch Hy có chút oan ức, nếu không phải phát hiện ra người đang giả thần giả quỷ là hắn, nàng khẳng định mình sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc như xoay mũi tên đâm ngược về phía mình.
Chung quy, là tại hắn…!
Hoàng Phủ Minh Phong hỏi:
“Tập luyện như thế nào?”
Cố Tịch Hy hào hứng chỉ cho hắn xem thành quả tốt nhất của mình.
Hoàng Phủ Minh Phong gật đầu, nói:
“Không tệ nhỉ.”
Trời cũng không còn sớm nữa, ngước mắt lên đã có thể trông thấy rất nhiều ngôi sao. Trần Kim bước vào, kính cẩn thưa:
“Điện hạ, đã không còn sớm nữa, chúng ta nên quay về rồi.”
Đến di trường lần này, vì tiểu vương tử vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-danh-chi-hau/3419494/chuong-109.html