Khi Cố Tịch Hy tỉnh dậy lần nữa thì cũng chính là khi xa giá đến di trường. Nàng mở mắt, vừa vẹn trông thấy Hoàng Phủ Minh Phong cũng nàng cúi đầu nhìn mình:
“Nàng dậy đúng lúc thật đấy.”
Tay hắn vẫn giữ nguyên vị trí cũ, giúp nàng tựa vào lòng hắn ngủ ngon lành.
Cố Tịch Hy nhanh chóng ngồi thẳng dậy, theo bản năng xoa xoa tay hắn mấy cái, coi như hồi đáp vì đã bị nàng làm tê suốt một canh giờ.
Hoàng Phủ Minh Phong trông thấy cũng không nói gì, chỉ mỉm cười. Hắn vén rèm, bản thân bước xuống trước, sau đó thì vươn tay đỡ Cố Tịch Hy.
Hắn hỏi nàng:
“Còn sức không?”
“Hửm? Vâng…”
Cố Tịch Hy âm thầm lẩm bẩm, trước kia bị hắn thảy lên ngựa, liên tục đi không nghỉ ngơi, nàng vẫn cắn răng chịu được, thế này thì có đáng là gì.
Hoàng Phủ Minh Phong gật đầu, sau đó đưa nàng đi Thượng Lâm Uyển.
“Điện hạ muốn dạy thiếp bắn cung ngay bây giờ sao?”
Hoàng Phủ Minh Phong đáp:
“Ừ, sáng ngày mai ta còn phải đi nghênh tiếp đoàn người của thế tử Hương quốc, cũng chỉ có hôm nay là rảnh rỗi.”
Cố Tịch Hy đưa mắt nhìn bầu trời đã phủ bóng hoàng hôn, rất muốn nói nếu hắn bận tới vậy, thế thì có thể không cần dạy nàng, dù sao bắn trúng một con thỏ, nàng cũng không phải không làm được.
Nhưng mà Hoàng Phủ Minh Phong dường như đã hạ quyết tâm phải dạy nàng cho bằng được.
Bên trong Thượng Lâm uyển có một bãi tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-danh-chi-hau/3419493/chuong-108.html