Quả thật, Cố Tịch Hy trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Nhưng nàng cũng không dám trở mình vì sợ kinh động Hoàng Phủ Minh Phong. Cả cơ thể đơ cứng đến mức đau nhức.
Nhưng ở đời, như người ta nói, càng né tránh thì càng dễ tương ngộ. Nàng càng cố tránh không động phạm đến hắn, kết quả khi động lại thành một cú kinh thiên động địa.
Giường ngủ của bọn họ không nhỏ, bốn người nằm vẫn vừa. Song vì thời tiết còn lạnh, nên một phần đã dành cho việc để chăn. Khi Cố Tịch Hy muốn xoay người tìm tư thế thoải mái hơn, nàng lại vô tình ấn khuỷu tay mình lên cổ tay của Hoàng Phủ Minh Phong.
Lần chạm không mạnh, nhưng nàng rất nhanh đã thấy mi tâm hắn chau lại.
Nàng giật mình đến mức ngay lập tức ngồi bật dậy, lại cắn môi không để bản thân phát ra tiếng.
Hoàng Phủ Minh Phong không mở mắt, chỉ chậm rãi cất giọng trầm trầm:
"Nửa đêm, thái tử phi muốn ám hại ta sao?"
Nàng mím môi oan ức:
"Thiếp không dám, điện hạ tha tội."
Nàng vừa nói vừa trộm nghĩ, dù sao hắn cũng là người luyện võ, một cái chống tay như vậy sao có thể khiến hắn nói ra lời này.
Nhưng tới khi hắn không nói nữa, nàng đưa mắt nhìn xuống cổ tay hắn, nơi vừa bị nàng chống xuống, một màu đỏ tươi đang lấm qua lớp áo lụa trắng.
"Điện hạ!"
Cố Tịch Hy vội đưa tay xem xét chỗ đang rỉ máu, hốt hoảng gọi:
"Chàng chảy máu sao?"
Nói rồi lại cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-danh-chi-hau/2594713/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.