"Cô cô hầu hạ trong cung bao lâu rồi ạ?"
Đôi tay Chương Hằng vẫn thoăn thoắt trên tóc nàng.
"Hồi thái tử phi, nô tỳ hầu hạ trong cung đến nay tròn ba mươi lăm năm. Đầu tiên là hầu hạ hoàng hậu, sau làm nhũ mẫu cho thái tử. Vốn có thể được xuất cung dưỡng lão, nhưng tự thấy mình còn sức, muốn hầu hạ các chủ tử thêm vài năm."
Cố Tịch Hy nhất thời giật mình, bàn tay đang mân mê cây trâm ngọc suýt thì đánh rơi.
Chương Hằng nhìn rõ thái độ nàng qua gương, mỉm cười nói:
"Chính vì từng là nhũ mẫu, nô tỳ cũng coi như có phước phần hiểu một ít về tâm tính thái tử, hoàng hậu nương nương muốn nô tỳ giúp người. Phu thê đồng lòng, đại dương cũng tát cạn!"
Nàng gật đầu, nói một tiếng đa tạ.
Nhưng vì sao hoàng hậu lại dốc lòng với nàng...
"Vậy, cô cô nói xem, điện hạ ghét nhất điều gì?"
"Thái tử điện hạ, bẩm sinh ghét nhất sự lừa gạt, với ngài ấy, đó là sự khinh thường tột đỉnh."
Cố Tịch Hy mím chặc môi, suýt thì tuôn ra mồ hôi hột. Sự hiện diện của nàng ở đây, đã xem như một sự lừa gạt kinh thiên đông địa nhất trong thiên hạ rồi.
**
Tối đến, Cố Tịch Hy đi loanh quanh trong phòng, cảm thấy lòng mình rối lại thành mấy cuộn tơ vò. Hỷ phục nặng nề đã buông xuống, song gánh nặng ở trên vai vẫn phải gánh một đời.
Nàng không ca thán về điều mình đã chọn, nàng chỉ trách bản thân hồ đồ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-danh-chi-hau/2594377/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.