Sáng hôm thi học sinh giỏi, tôi dậy từ sớm. Nói thật thì chuyện chấp nhận thoát khỏi ranh giới của bản thân để bước đến gần Huy Anh là một trong những việc dũng cảm nhất tôi từng làm trong đời, vậy nên tối đó, tôi không tài nào ngủ được. Hình như Huy Anh cũng giống tôi và chắc là không một thứ gì có thể ngăn cản sự yêu đời của người con trai ấy được đâu, chẳng hạn như ngay lúc này:
- Gạo ơi, trước khi thi hôn anh một cái được không?
Bây giờ là 6 rưỡi sáng và chúng tôi đang đứng trước trường THPT Nguyễn Du, thế mà Huy Anh vẫn đòi tôi thực hiện hành động hai đôi môi chạm nhau!??
Quả nhiên... vô sỉ hết thuốc chữa!
- Thôi đi, anh còn sấn tới gần thì em cho một đấm đấy, mà nói nè, tự nhiên làm bạn thân bao nhiêu năm, giờ nói chuyện xưng hô anh - em cứ kì kì thế nào ý!
Huy Anh đột nhiên giật nảy người lên, giọng đầy hờn dỗi nói:
- Thấy chưa? Anh biết ngay mà, em định qua cầu rút ván đúng không? Hôn người ta xong bỏ chạy, đúng là cái đồ trap girl.
Kiếp nạn thứ 82 của tôi đấy à? Khổ lắm cơ, giờ tôi mới thấy phiên bản nhõng nhẽo, điệu chảy nước này của anh ta, đúng là đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, đừng tưởng chơi bốn năm là hiểu rõ.
- Mình chuyển sang xưng hô tao - mày lại nhá! Nói chuyện thế này sến quá, chịu không nổi.
- KHÔNG! Em mà làm thế anh ăn vạ cho em xem.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-chanh-tuyet/3612359/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.