Hôm nay tổ 4 trực nhật, tôi có nhiệm vụ quét lớp cuối giờ. Thế nên khi trống đánh hết tiết cuối cùng, tôi nhẩn nha dọn sách vở, thong thả quét lớp và thậm chí tôi còn quyết định quét đi quét lại ba lần để chờ cả trường về hết. Vì sao tôi phải làm thế? Vì muốn tránh mặt Huy Anh chứ sao nữa.
Tôi cầm túi rác đen, chậm rãi bước xuống cầu thang. Hầu như mọi người đều về hết cả rồi, tôi hoàn tất nhiệm vụ trực nhật của mình bằng việc bỏ túi rác vào thùng rác lớn ở ngay sau tòa nhà A.
Vừa mới quay mặt lại, tôi suýt bật ngửa ra sau khi thấy Huy Anh đứng thù lù cách tôi có ba bước. Nó ung dung đút tay vào túi quần, ngắm nhìn khuôn mặt sửng sốt lẫn lo sợ của tôi.
- Mày làm tao hết hồn! Nào, tránh ra cho tao về lớp cất hốt rác.
Tôi đưa chiếc hốt rác cán dài bằng inox chắn trước mặt, nhằm cản Huy Anh đến gần tôi. Nó không nói gì, nhưng cái ánh mắt ấy lạ quá, giống như kẻ đi săn đang nhìn bộ dạng diễn trò của con mồi. Huy Anh dường như đã biết nên xử lí tôi thế nào khi tôi cứ bày hết trò này đến trò khác trốn nó.
Tôi né vội Huy Anh, vòng ra sau để đi về lớp. Một bước chân của nó bằng hai bước chân của tôi, bảo sao chưa gì nó đã đuổi kịp tôi. Đến khi lên tận lớp, tôi cất chiếc hốt rác, Huy Anh mới manh động. Đến lúc này, bộ dạng nhẫn nhịn bao lâu hoàn toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-chanh-tuyet/3595205/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.