Au: mặc dù cái bài Cupid không thơ thẩn lắm, nhưng mấy nay tui cuồng bài này kinh khủng ý. Tui đăng sớm chương này luôn nhe! Mấy ngày nay đến tầm giữa tuần sau, tui sẽ đăng nhiều chương luôn nè, sau đó thì phải tạm biệt mọi người trong ba tháng đó, vậy nên nhớ ủng hộ Đá Chanh Tuyết bằng bình chọn và bình luận nha cả nhà iu!
Mấy bữa nay, tôi để tâm rất nhiều đến Trịnh Hữu Huy Anh. Tôi không muốn nó hiểu lầm hay giận hờn vu vơ, tôi cũng không muốn nó lạnh nhạt, bơ tôi mỗi khi lên lớp hay tập văn nghệ. Tôi cũng không biết tại sao mình lại trở nên như vậy...
Từ trước đến giờ, hai đứa chơi với nhau nhưng rất ít khi giận dỗi, nếu thực sự có hờn trách thì cũng là do tôi, hiếm khi nào Huy Anh giận lắm, chỉ có mấy lần tôi được trai tỏ tình hay có thằng ất ơ nào đấy tiếp xúc với tôi. Nhưng nó cũng có hiền đâu, toàn giảng giải đạo lí cho tôi biết lũ đó là bọn trap boy xấu xa như thế nào, khuyên tôi tập trung học hành, đừng dính vào con đũy tình yêu với mấy thằng trẩu tre.
Ủa mà Huy Anh không phải là trap boy thích đi tìm cảm giác mới lạ từ việc mập mờ và yêu đương qua đường à? Thôi kệ, mấy đứa nói đạo đức thường sống như...
Buổi tối hôm 19/11, tôi về nhà khá muộn, lại thấy bác Danh ngồi sẵn ở chiếc ghế gỗ ọp ẹp. Bác ấy đang nhâm nhi ly cà phê, mùi hương ngọt bùi thoang thoảng khắp gian nhà nhỏ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-chanh-tuyet/3595196/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.