Chương này được viết theo ngôi kể của Huy Anh.
Tôi gặp em ở cái tuổi dậy thì nông nổi. Em và tôi là hai con người thuộc hai hành tinh song song. Em là cô gái ngoan ngoãn, chăm chỉ học hành, thành tích luôn đứng đầu. Còn tôi là một thằng nhóc ngổ ngáo, học không đến đâu mà chơi thì tới bến.
Nếu để nói về ấn tượng đầu với em, câu trả lời là không có gì. Tôi đã quên mất dáng vẻ của em trông thế nào khi lần đầu hiện hữu trong con ngươi đen láy của tôi. Có lẽ là một cô bé mọt sách với những quyển tập, tờ đề chất ngổn ngang trên bàn hoặc cũng có thể là một bạn học sinh bị cả lớp cô lập, khuôn mặt thoáng nét mệt mỏi không nên có ở độ tuổi 13, 14.
Lần đầu tiếp xúc và nói chuyện với em là khi tôi bị bà cô dạy Vật Lý đòi kiểm tra vở. Quyển vở trắng tinh, chỉ có vài nét bút nguệch ngoạc đã khiến tôi phải nhận hình phạt chép bài. Hồi đó tôi ghét bà cô đấy lắm, nhưng đôi khi lại tự bật cười khi nhớ đến chuyện xưa cũ. Nếu không có chuyện xui xẻo ấy, chắc gì tôi được nói chuyện với em. Em cũng như những lớp trưởng chăm ngoan khác, hiền lành cho tôi mượn quyển vở dày cộm, ghi chép từ công thức này đến dạng bài khác.
Những tháng ngày không có chút liên quan của tôi và em cứ thế tiếp diễn cho đến mùa đông năm đó. Từ miệng đời, tôi mới biết gia cảnh của Mộc Miên. Thì ra em sống trong nỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-chanh-tuyet/3595177/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.