Sau ngày tập cuối tuần không mấy vui vẻ, bầu không khí của lớp cũng ảm đạm đến mức tiếng nói chuyện ồn ào vơi dần, chỉ còn lại các gương mặt buồn não nề. Tôi biết bản thân mình là một phần nguyên do khiến tinh thần lớp đi xuống, vậy nên chẳng dám kêu ca gì hết.
Đang hí hoáy lau được nửa cái bảng đen, lớp trưởng Phạm Như bất thình lình xuất hiện làm tôi suýt thì đứng tim. Như gãi đầu mãi, không thể che giấu vẻ khó giãi bày. Có lẽ cô bạn này sẽ thông báo tin loại tôi ra khỏi đội bóng chăng? Rất có thế chứ! Không tập đá với các bạn nữa, hẳn tôi phải thấy vui vì thoát gánh nặng nề. Ấy thế mà, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tôi lại mong mình có cơ hội gắn bó với lớp hơn, tôi cũng không muốn quay trở về vỏ bọc lầm lì ít nói nữa.
- Mộc Miên này, chuyện hôm qua mày đứng để ý. Lan Trần dễ giận, thành ra mới nói mấy lời khó nghe. Đội bóng cần mày lắm, lớp mình cũng thế. Vậy nên mày đừng bỏ đội bóng nữ nha!
Tôi trầm ngâm chưa trả lời, đôi mắt tam bạch lướt nhẹ qua gương mặt Phạm Như. Bất ngờ? Vui mừng? Tôi không biết cảm xúc của mình nên được định nghĩa bằng tính từ nào, tôi chỉ biết gật đầu một cái, cười mỉm chi đáp:
- Tất nhiên tao không dễ dàng từ bỏ cơ hội được nhận huy chương vàng và nâng cúp rồi.
- Tao xin lỗi, tính tao rất dễ cộc, vả lại mỗi khi giận, còn không thể kiềm chế được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-chanh-tuyet/3595171/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.