Đến tối, tôi trằn trọc không ngủ được. Bỗng cảm thấy ức chế ghê gớm, ở nhà thì phải nhìn khuôn mặt vô cảm của mẹ, còn lên lớp lại mệt mỏi khi đối diện với những gương mặt khó ưa, lại thêm vụ đá bóng, tôi chán nản hướng mắt nhìn trần nhà đen thui.
Người ta thường nói “rồi ngày mai sẽ khác”, tôi chờ ngày mai trong câu nói ấy đến nỗi tâm hồn đã chai sạn lúc nào không hay. Có những lúc, tôi muốn khóc thật to, phải là cơn khóc nấc đến long trời lở đất, để mọi người biết rằng Mộc Miên cũng có lúc buồn. Nhưng nhiều khi tôi lại oán hận thứ gọi là nước mắt, khóc xong chỉ đau mắt và biến mình thành trò đùa của người khác, chẳng giải quyết được gì hết.
Ngày hôm sau, tôi đi học khá sớm vì trực nhật và nhiệm vụ đi lấy tài liệu ở phòng photo của trường. Vừa mới vào năm học, chúng tôi đã có tài liệu ôn tập giữa kì 1. Một tờ đề cương môn lý dài 30 trang, nhân vào 34 đứa thì tha hồ cho tôi ôm về lớp.
Năm nay, khối 12 học ở lầu trên, nên tôi có trọng trách vác xấp đề cương dày cộm ấy qua cầu thang lên tầng hai. Nhưng mà chúng nặng quá, người tôi lại không khỏe, thành ra hai tay không thể giữ chắc được, những tờ giấy A4 chi chít công thức và con số rơi tán loại trên cầu thang.
Xui đến thế là cùng. Tôi tủi thân, cảm giác nghèn nghẹn kẹt lại ở cuống họng, hình như thứ đó sắp đến rồi, thứ chất lỏng có vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-chanh-tuyet/3595170/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.