- Mẹ nó, điên rồi hả?
Tôi đứng ngẩn ngơ từ bao giờ mà chẳng nhận ra sự có mặt của Huy Anh. Nó mặc một chiếc quần jeans rách đầu gối và áo khoác đen. Thấy mặt tôi nhợt nhạt như vừa hứng chịu bao nhiêu cơn gió lạnh, Huy Anh đưa tay sờ trán, hai con mắt tôi vẫn trân trân ngắm nhìn người con trai trước mặt, chẳng phản ứng lại trước hàng loạt câu hỏi dồn dập của nó.
- Ê này, ổn không vậy?
- Vũ An Mộc Miên, mày nói cho tao nghe coi nào.
- Hay là mày đánh tao đi, cho tỉnh người lại...
Tôi khẽ cười thành tiếng, thấy bộ dạng hấp ta hấp tấp này của Huy Anh, tôi ước có thể chụp lại 100 tấm lưu giữ kỉ niệm, mốt đem ra làm bằng chứng uy hiếp.
- Tao ổn mà. - Tôi nhẹ nhàng đáp, giọng tôi mỏng như chiếc lá vàng mùa thu.
Huy Anh không nói gì nữa, nó kéo tay tôi ngồi lên con xe đạp thể thao, rồi cứ thế hai chúng tôi đi dưới những đợt gió rét buốt. Bình thường tôi sẽ giãy đành đạch không chịu ôm nó đâu, nhưng mà hôm nay bỗng thấy Huy Anh tựa ánh sáng le lói trong tầng hầm chứa đựng đầy tiêu cực và nỗi buồn của tôi. Vậy nên đôi tay nhỏ không tự chủ được, bám víu lấy góc áo khoác của nó, Huy Anh vẫn nắm chặt tay lái, không hề có ý định đẩy tôi ra.
- Mày có biết hôm nay là ngày gì không?
Tôi cố chấp hỏi tiếp, lần này Huy Anh không còn giữ thái độ lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-chanh-tuyet/3595168/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.