Ban ngày Tĩnh Hảo ngủ nhiều, nên buổi tối khó ngủ, nghe tiếng người đẩy cửa vào, lập tức cảnh giác, hơi nhoài người về phía cửa nhìn, thấy người đến là hình bóng quen thuộc mới thở phào một hơi. Lý Tạ đứng trước giường nàng, xốc tấm màn giường mỏng manh lên, từ trên cao nhìn xuống, nhìn nàng mới vừa thở phào, khóe miệng nhếch lên, giọng điệu khinh thường, "Gan bé." Tĩnh Hảo trợn mắt nhìn hắn, "Vẫn còn kém hơn a huynh, đêm thăm phòng muội muội ruột cũng quen cửa quen nẻo." Nàng vừa mới nói xong, cái trán đã bị búng cho một cú, cũng không quá mạnh tay, "Nói chuyện với ta thì càng ngày càng dẻo miệng." Tâm trạng của hắn rõ ràng là rất tốt, không có ý muốn so đo thêm với nàng, ngồi trên bàn tự rót nước trà uống, cũng chẳng bắt bẻ đó là trà nguội, lại còn tiện tay rót trà cho nàng luôn, đôi tay lúc thả lên bàn còn gõ nhịp. Động tác này đã trở thành ngôn ngữ riêng giữa hai người bọn họ. Tĩnh Hảo ngoan ngoãn đứng dậy ngồi bên cạnh bàn, xích tới gần, tuy răng cái mũi còn hơi nghẹt thế mà vẫn ngửi được mùi rượu trên người hắn, "Lần này chắc huynh được không ít chỗ tốt đấy nhỉ, uống rượu xong không trở về phòng ngủ ngược lại tới chỗ ta uống trà." Hơn nữa còn dám ngồi trong phòng ngủ của nàng uống trà lúc nửa đêm như thế, lại còn nghênh ngang vào bằng cửa chính, đám tỳ nữ canh gác bên ngoài chắc chắn đã bị ăn giải quyết. Nàng cũng bưng trà đã lạnh ngắt nhấp một ngụm, giọng nói hơi khàn khàn mới trong trẻo lên một chút, lại nâng chén hướng hắn tỏ ý lấy trà thay rượu, "Chúc mừng a huynh, thành công thu Phùng đô úy vào dưới trướng." Phùng gia đích nữ tận mắt nhìn thấy nàng bị buộc phải nhảy xuống trong hồ, Điền Phùng lại do người Phùng gia người dẫn đến, mà người nàng phái đi hỏi thăm lại chưa hề nhắc đến Phùng đô úy một chữ nào, tám phần chính là do người trước mắt này đã hái trọn cả nhà kia ra ngoài, nắm được nhược điểm này, bọn hắn không thể không thuận theo. Lý Tạ đưa mắt nhìn nàng, đột nhiên duỗi tay sờ đầu nàng, động tác giống như đang trêu đùa một con thú cưng, "Đầu óc này có vẻ như giống em gái ruột ta." A, làm như chỉ có một mình hắn là thông minh bá đạo thôi ấy. Đúng là bệnh ảo tưởng của thiếu niên. Tĩnh Hảo thả chén trà trong tay, sau khi đứng dậy sau trở nên cao gần bằng hắn khi ngồi, duỗi tay ra xoa đầu hắn, "A huynh vẫn nên về nghỉ sớm đi, ngủ muộn sẽ không cao được đâu," xoa xong nàng buông tay, ưu nhã ngáp một cái, "Tĩnh Nhi không tiễn, a huynh ra cửa trước đừng để tuần vệ trong phủ phát hiện đó." Phòng ngủ lặng như tờ. Tĩnh Hảo bọc chăn trở mình, vùi người trong chăn ấm áp, tránh khỏi khí lạnh. Mơ mơ màng màng nàng nghe được một tiếng đóng cửa nặng nề. Ngày thứ hai sau khi tỉnh dậy, tỳ nữ dọn dẹp phòng ngủ mặt mày trắng bệch, "Nữ lang có biết chung trà trên bàn ở nơi nào không? Đó là đồ vật mà kim thượng ban cho đấy." Tĩnh Hảo quay đầu nhìn, ánh sáng phản chiếu lên vết lõm trên bàn, nàng duỗi tay xoa chỗ đau trên người, trả lời ung dung,"Ngày hôm qua ta quăng vỡ nó nên vứt đi rồi, đổi một bộ mới là được." Tiếc là hôm qua không thấy được vẻ mặt tức hộc máu lại phải ráng nhẫn nhịn kia. Lý Quan hồi phủ, động tĩnh không nhỏ, sau phong yến đón tiếp hoàng gia, trong phủ lại tổ chức một cái khác, tuy gọi là gia yến nhưng quan lại lui tới không hề ít, Lý Quan thái độ khác thường nhất quyết chống đẩy, cho quân thượng đủ mặt mũi, trả về hết tất cả hạ lễ từng được đưa đến trong phủ. Tĩnh Hảo là đứa con gái hắn yêu thương nhất, lại còn là nữ nhi nên không thể tranh như con nối dòng, từ buổi sáng hôm trù yến ấy đã được hắn dẫn theo bên người, lúc nói chuyện với các vị đại thần cũng không hề kiêng dè nàng, mãi cho đến khi tổ chức tiệc tối, mới để nàng trở về phòng chuẩn bị. Tĩnh Hảo trở về biên soạn lại tin tức hôm nay tìm hiểu được, bước chân vừa chuyển đã đi về phía Lý Tạ Kỳ Uyển, "Ta đột nhiên nhớ ra mình để quên cái hoa lụa ở chỗ a huynh, các ngươi đi về trước huân thơm tà váy cho ta." Lý Tạ sau khi trở về từ chỗ Lý Quan liền xét duyệt thư, kết hợp với việc mấy ngày đều ở trong thư phòng, giương mắt vừa nhìn thấy người tiến vào, biểu tình trên mặt hơi khó coi. "Ta không tới đây để đấu võ mồm với a huynh đâu." Tĩnh Hảo mở miệng liền chặn họng hắn, tổng kết đơn giản những tin tức mà Lý Quan để lộ ra khi nghị sự với những đại thần hôm nay. "Vậy là phụ thân định quan hệ tốt với người của Nguyên gia? Đầu tháng hắn còn chưa đưa sơ báo xin phê chuẩn phục quyền giao cho ta, định hung hăng đánh mặt người Nguyên gia hay sao?" Lý Tạ theo thói quen duỗi tay gõ lên trên bàn, sau khi thấy nàng đẩy chung trà tới mới bưng lên nhấp một ngụm, trong giọng nói không hề có một chút gì gọi là tôn trọng với cha ruột trong hoàng thất cả. "Xem ra tám phần là chiến sự nơi tiền tuyến không thuận, kiềm chế còn ở vào thế nhược." Hắn nhíu mày đưa ra kết luận, kiếp trước, cũng chính là vào tháng mười năm nay, hai nước Ô, Thù đều đồng thời tiến công tư triều, quân đội tiền tuyến sớm đã mệt bại trận liên tiếp, trong triều lại ra gian tế, thừa dịp điều binh bảo vệ Hạo Thành, trực tiếp đánh tráo quân địch lẫn vào, khiến Hạo Thành bị vây hơn nửa tháng, tráng niên bình dân trong thành hầu như chết sạch, phụ nữ, trẻ em và người già chết đói vô kể. Không thể tưởng được sớm tại lúc này, chiến sự nơi tiền tuyến đã hiện bại tích. Nghĩ đến mình kiếp trước, mới dưỡng thương xong đã vội vã trở lại tiền tuyến, ở hai quân vây công kiệt lực bảo vệ một tòa thành trì, khi quay trở lại Hạo Thành còn bị chỉ trích thất trách, mất đi một chút thân tình cuối cùng của phụ thân, thậm chí ngay cả tên tiểu nhân Điền Phùng kia còn có thể gán tội danh thua lên đầu hắn. "A huynh," Tĩnh Hảo cười thâm trầm, nhìn Lý Tạ đang nghĩ đến cái gì đó xuất thần, "Người đã nghĩ kỹ muốn ứng đối như thế nào chưa?" Dựa vào tính cách của Lý Quan, nếu hắn thật muốn hòa hảo với hoàng gia, thì sẽ làm lành vũ nhục nhã lúc trước, nhất định sẽ đẩy Lý đạ lúc đó đang lĩnh quyền trên tay ra, nhiều nhất chỉ gánh một cái tội danh "Dạy con không nghiêm" mà thôi. Lý Quan bưng chung trà liếc nàng, thấy nàng thật sự có hơi lo lắng cho hắn, nên giải thích qua loa dăm ba câu, "Vì sao phải ứng đối? Phụ thân và người của Nguyên gia đều chỉ muốn cái cớ đế làm hòa, chuyện lúc trước là do ai, mọi người đề rõ ràng, cho dù có đẩy lên đầu ta, cũng không ai dám làm gì ta, cùng lắm là nghe mắng một trận. Thật ra hắn không để chuyện này trong lắm, kiếp trước chuyện quá đáng hơn đều có, hắn đã không còn chờ mong gì ở Lý Quan nữa Tĩnh Hảo nhìn chằm chằm hắn một lúc, đứng dậy hành lễ cáo lui. Cơ thiếp trong phủ Đại Tư Mã trong phủ đông đảo, con cái càng không ít, một cái gia yến cũng có thể làm được thanh thế to lớn, xếp hàng ngũ theo thứ tự bài khai, lại ghi tên tuổi, nơi này ngồi ngập người. Một vài vị đích công tử trưởng thành, ngoại trừ Tam công tử trở về dưỡng thương, bốn vị khác đều lưu ở tiền tuyến, nghe nói còn đều lập không ít quân công, lang chủ tính toán năm sau sẽ trình báo thỉnh phong, sau này cho dù không có con nối dòng, chỉ sợ cũng cao hơn người thường rất nhiều. Vài vị nhi tử do cơ thiếp sinh đều oán hận nhìn về phía người người ở chủ vị bên cạnh đại phụ, sự ghen ghét trong đôi mắt có thể cháy lan ra đồng cỏ, nhìn thấy chỗ ngồi nho nhỏ để bên cạnh đại phụ thì lại càng nghiến răng nghiến lợi. Sinh nhi tử lập quân công bên ngoài, sinh nữ nhi còn được lang chủ yêu thích hơn! Qúa nửa yến hội, Lý Tạ thả thùng rượu trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía người ngồi trên tọa chủ vị con nối dõi, "Tạ Nhi, nghe nói những ngày gần đây con đều ở thư phòng giải quyết sơ báo?" Hắn vừa mở miệng, yến hội vốn dĩ còn một chút tạp âm trở nên yên tĩnh trong nháy mắt, giọng nói của hắn ở trong không gian như thế càng trở nên uy nghiêm, "Sơ báo kia chính là vật trình đến phủ, sao con có thể không biết đúng mực, tự tiện chỉnh sửa nó? Cho dù là vi phụ, khi xử lý khi cũng phải vô cùng cẩn thận, phải theo ý chỉ của kim thượng mà xét xử." Hắn vừa thốt lên, những người ngồi ở đây đều hiểu được hàm ý của hắn, ngay lập tức, có nhiều vị đã không chịu đựng được mà để lộ ra vè mặt vui sướng khi người gặp họa. Lúc trước còn cực kỳ hâm mộ hắn được đến chức vụ như vậy, không nghĩ rằng hôm nay đã bị đẩy ra làm kẻ chết thay. Lý Tạ một câu cũng chưa giải thích, đứng dậy quỳ gối giữa đường, giập đầu. Khích phu nhân hé miệng định nói, dưới cái liếc mắt của Lý Quan liền ngậm miệng lại. Lý Quan hiển nhiên rất vừa lòng sự thức thời của những người ở đây, khóe miệng cũng nhếch lên, "Thôi được rồi, ngày mai con hãy đi cùng vi phụ tiến cung chịu đòn nhận tội, để kim thượng quyết định tội của con." Chịu đòn nhận tội. Ở tư triều này nó đã biến thành một loại hành vi tham sống sợ chết, đi từ gia môn về phía hoàng thành, bá tánh trên đường đều ném đồ giải nỗi phẫn hận. Lý Quan hiển nhiên muốn vứt bỏ thể diện của đứa con trai này, ngăn chặn miệng lưỡi thế gian. Hắn nhịn không được nắm chặt tay trong ống tay áo, một chữ trả lời nghẹn trong họng rốt cuộc nói ra miệng. " "A huynh phải đi chịu đòn nhận tội sao?" Tĩnh Hảo ngồi bên cạnh chủ tọa mở miệng nói chuyện trong sự yên tĩnh ấy, giọng nói vừa thanh lệ vừa mềm mại, "Vậy không phải bá tánh của cả nửa thành đều sẽ nhìn thấy dung mạo của a huynh sao, Tĩnh Nhi lớn lên giống a huynh như thế, sau này ra cửa chẳng lẽ sẽ bị nhầm thành a huynh rồi bị ném trứng thối vào người đó chứ?" Nàng cau mày, giống như thật sự chỉ đang nói ra suy nghĩ của bản thân. Cánh tay đang bưng chén rượu của Lý Quan dừng lại, nhìn nữ nhi sau đó lại kêu Lý Tạ ngẩng đầu lên, đánh giá cẩn thận một lúc, mới phát hiện hai người cực kỳ giống nhau, chỉ là cặp mắt kia của hắn thì giống đại phụ, còn đôi mắt của nữ nhi thì giống mình, liếc nhìn sơ qua thật đúng là không phân biệt được. Nhưng ít ra có cách biệt tuổi tác, còn khác biệt nam nữ. "Cho dù không nhận nhầm Tĩnh nhi thành a huynh đi chăng nữa, nhất định cũng sẽ biết a huynh là bào huynh của Tĩnh Nhi, sau này tốt nhất là Tĩnh Nhi cũng không nên tham gia yến hội nữa, khỏi cho có người nói xấu sau lưng..." Nàng buồn rầu lầu bầu vài câu, quay đầu nhìn về phía Lý Quan sắc mặt đã hơi khó coi, "A phụ, đừng cho a huynh đi chịu đòn nhận tội được không, không phải lúc trước kim thượng bị bệnh một thời gian hay sao? A huynh tự tiện xử lý sơ báo nhất định là do lo lắng cho thân thể của kim thượng thân thể, không phải cố ý." Nàng thấy Lý Quan vẫn còn hơi do dự, lập tức nói đến chuyện mà hắn để ý nhất, "Tĩnh Nhi không muốn biến thành cô nương xấu bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, mất đi thanh danh tốt cũng tổn hại đến may mắn0." Cô nữ nhi có may mắn tương liên với may mắn của hắn, sau nhiều lần chứng thực, đã thật sự trở thành tử huyệt của Lý Quan, cho dù trong lòng nghĩ như thế nào đi nữa, càng quan tâm đến may mắn của mình. Đặc biệt hiện tại chuyện tiền tuyến phức tạp, thành bại chưa rõ. Cũng may vừa rồi Tĩnh Nhi đã lấy cho hắn một cái cớ thỏa đáng, hắn bưng lên chén rượu uống một ngụm, "Lúc trước Kim thượng từng bị bệnh? Vi phụ còn không biết chuyện này, thì ra đã trách lầm Tạ Nhi, vậy ngày mai người cứ liền theo ta tiến cung giải thích tốt với kim thượng một phen, miễn cho người ngoài cũng hiểu lầm." Lý Tạ vâng dạ đứng dậy, sau khi ngồi xuống lại hoàn toàn không muốn ăn nữa, không tự chủ ngước mắt lên nhìn người đang ngồi bên cạnh chủ tọa. Thật sự trông rất giống hắn. Tại sao lúc trước hắn không phát hiện ra. Có lẽ ánh mắt của hắn quá mức chuyên chú cũng không hề che dấu, người bị nhìn chằm chằm rốt cuộc nhịn không được quay đầu lại về phía hắn, nụ cười kia quả thực giống y như đúc với nụ cười hắn thường đứng trước giường nàng từ trên cao nhìn xuống mà cười. Thực sự rất đắc ý. Lý Tạ bưng lên chén trà để đến bên miệng, thôi, tốt xấu cũng là muội muội, về sau phải nuôi dưỡng cho tốt, đừng chết đói là được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]