Lâm Quân nằm thẫn thờ trên giường thật sự không biết cảm xúc hiện tại của mình là gì
Tức giận lẫn xúc động? Thậm chí còn có chút rối bời tự trách?
Lý do anh bảo vệ Cao Thiên Dụ tới vậy cũng bắt nguồn từ chuyện của Di Thanh...Phải chăng anh coi cậu là Di Thanh mà không hề hay biết?
Lúc đó cậu hỏi anh có coi là người thay thế không anh đã trả lời chắc nịch là không. Nhưng nghĩ lại có thật là thế không? Hay đâu đó vẫn tồn tại hình bóng Di Thanh?
Nghĩ tới đây anh siết chặt lòng bàn tay, dằn vặt chính mình rốt cuộc là muốn thế nào đây?
_Cốc cốc
Tiếng gõ cửa bên ngoài làm xua tan dòng suy nghĩ của Lâm Quân, anh trầm mặc đứng dậy đi tới mở cửa
Trước mắt là Cao Thiên Dụ khóe mắt cậu đỏ ửng trông rất bi thương, giọng ủ rũ cất lên
" Anh, em xin lỗi... "
" Sao phải xin lỗi? "
Không phải anh giả ngu mà là thật sự không biết tại sao cậu phải xin lỗi, trong chuyện này cậu chẳng làm gì sai.
Như bỗng nhận ra lúc nãy thái độ của mình có hơi quá nên dẫn tới hiểu lầm
" Khụ...Không phải lỗi của em nên đừng lo. "
" ...Vậy anh có thể ôm em không? " Cậu dường như có vẻ không tin cho lắm
Anh liền ôm lấy cậu vỗ về " Vậy được rồi chứ... "
Vì ôm khá chặt nên chợt cảm thấy có thứ gì đó căng phồng qua lớp vải áp vào người mình
Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-vot-vai-chinh-khoi-dam-dien-rinh-rap/2905088/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.