Một thoáng kinh hồng(*),mỹ nhân thanh khiết giá lạnh, hoa cách vân đoan(*).
(*) chỉ nhìn thoáng qua nhưng để lại ấn tượng sâu sắc, một phép ẩn dụ cho sự xuất hiện ngắn ngủi của cái đẹp hoặc những thứ đẹp đẽ.
(*) như hoa hiện lên sau sắc mây.
Trên đôi mắt còn mang một tầng vải trắng thanh mảnh, không rõ hình dáng đôi mắt. Thế nhưng chỉ lộ nửa khuôn mặt đã đủ làm người ta choáng ngợp, mảnh lụa trên mắt càng tô điểm cho vẻ tuyệt diễm, lại thêm phần mong manh đến mê hồn.
Lăng Trọng Dục thường trông thấy mỹ nhân, chốc lát cũng ngột ngạt. Tâm trí đang bị cuốn theo mỹ sắc còn chưa hồi tỉnh, thân thể theo phản xạ lui lại một bước. Hắn lùi về phía sau, một đạo kiếm quyết cắt qua tay hắn, chìm trên mặt tuyết, phút chốc hóa thành tảng băng kiên cố.
Sau khi Lăng Trọng Dục lui về, vô thức buông lỏng đấu lạp trong tay ra. Lúc này còn chưa kịp chạm đất, đấu lạp đã được một bàn tay thanh mảnh, trắng ngần tiếp được.
Ánh mắt Lăng Thanh Tiêu lúc bấy giờ lạnh căm đủ để sát phạt, không nói lời nào đặt đấu lạp lên đầu nàng, mặc dù trong trạng thái phẫn nộ, hắn vẫn chỉnh đấu lạp tươm tất như cũ, đường may ở chính giữa ngay ngắn.
Diệp Tử Nam cũng sững người lại, đấu lạp được đội lên, che khuất dung mạo nàng một lần nữa, rốt cuộc ý thức hắn mới trở về: “Thần linh ơi, Lạc Hàm ngươi…”
Thôi đúng rồi, ngươi quả là nữ nhi tư sinh của vị đại năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-vot-nam-phu-my-cuong-tham/3428745/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.