Lạc Hàm nghe loại lời nói trơ tráo này, nộ khí xung thiên. Diệp Tử Nam cũng ngao ngán không kém, Lăng Trọng Dục vì ngăn không để bọn họ hái Hạc Linh Lan, phần lớn công kích đều nhằm vào Diệp Tử Nam. Tuy bị Lạc Hàm ghét ra mặt nhưng thực tế mà nói, Diệp Tử Nam không hề yếu.
Bất kể là thân phận hay tu vi.
Chưa kể đến độ tuổi mười vạn tám của hắn, Vương thế tử Chu Tước tộc Vân Châu, lý lịch này đặt trước mắt đám hậu bối, ngay cả Long tộc cũng cung kính xưng hắn một tiếng “Diệp thế thúc(*)”. Lăng Trọng Dục không nói không rằng tấn công sau lưng Diệp Tử Nam, đây là hành vi hết sức vô lễ.
(*) không có quan hệ huyết thống mà chỉ kế thừa từ quan hệ xã giao.
Sắc mặt Diệp Tử Nam rất nhanh trầm xuống, chắp một tay sau lưng, lạnh nhạt nhìn Lăng Trọng Dục nói: “Lời này của Lăng đại công tử nghe thật khó hiểu, quy củ Tiên giới xưa nay là tới trước được trước, gốc Hạc Linh Lan này chúng ta tìm được trước, Tuyết Yêu thủ hộ cũng là chúng ta giết được, một kẻ đến sau đã không tránh hiềm khích, vừa tới lại lén công kích sau lưng ta. Lăng đại công tử ta rất thắc mắc, liệu đây có phải lễ nghi của Chung Sơn các người? Mấy vạn năm nay du sơn ngoạn thủy, vô tâm tu hành, ta đang chưa rõ sự biến hóa phép tắc trong Thiên giới này. Chờ ngày khác, nhất định ta sẽ mang mười vạn dân chúng Chu Tước tộc Vương phủ Vân Châu tới thỉnh giáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-vot-nam-phu-my-cuong-tham/3423866/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.