Xe buýt xuất phát từ 6 giờ sáng.
Từ phòng thuê đến trạm xe, mất hết nửa giờ đồng hồ.
Binh minh càng ngày càng lên trễ, bốn giờ rưỡi, mọi thứ vẫn còn chìm trong tĩnh lặng, cả kinh thành đều tối đen như mực, một ngày bận rộn còn chưa bắt đầu.
Trong phòng thuê một mảnh tối ôm, tấm màn không được đóng chặt, ánh trăng bên ngoài xuyên vào.
Lâm Ngôn nép mình trên ghế, dựa vào góc tường, mơ mơ màng màng ngủ thiết đi, khi bị đẩy tỉnh, cậu còn không biết hôm nay là năm nào, cậu đầu tiên hiện lên trong đầu cậu là 'đệt, lại xuyên?'.
Cậu còn có chút buồn ngủ, bị lay tỉnh cũng không nhúc nhích, mở to đôi mắt hồ ly hai mí đã biến thành một mí của mình, ngơ ngác nhìn Kỷ Vọng trong bóng tối.
Cậu không nhìn được rõ ràng, vậy nên phản ứng của cậu càng thêm chậm chạp.
Kỷ Vọng ngồi bên cạnh cậu, đẩy cậu thật nhẹ, ánh trắng dịu nhẹ chiếu lên bả vai rộng lớn và gầy gò, hắn rũ mắt, nửa bên mặt bị bóng tối che khuất, làm hai cái động tác với Lâm Ngôn.
Lâm Ngôn nhìn không hiểu.
Kỷ Vọng bình tĩnh, lại khoa tay một lần nữa.
Lâm Ngôn vẫn nhìn không hiểu.
Hệ thống nhìn không được nữa, trong đầu gọi cậu: "Ký chủ, mau nhanh tỉnh đi, người còn muốn bắt xe buýt nữa không vậy."
Lâm Ngôn giật mình, lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo.
Cậu lắc lắc đầu, vừa mới tỉnh dậy thì não bộ đã bị bắt tiếp thu quá nhiều tin tức nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-vot-my-cuong-tham-nam-chu/3327958/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.