Văn Án:
Khi thấy tín vật đính ước của ông bà nội ở trên sàn đấu giá, tôi kinh ngạc quá đỗi.
Bởi vì năm ngày trước, chính mắt tôi đã thấy sợi dây chuyền này được đặt vào tủ ký gửi an toàn trong ngân hàng.
Đang định hỏi thì chồng chưa cưới của tôi đã ngăn lại.
"Đừng gây chuyện nữa, không phải hôm trước em nói là định bán sợi dây chuyền này đi à?"
Hể? Tôi có nói hả, sao tôi không biết vậy?
____________________________________________________
Phần 1/4
1
「Tiên Tiên, ngày 15 tới chúng ta tổ chức lễ đính hôn nhé, em thấy sao?」Ánh sáng hắt vào khuôn mặt Lam Thanh Sơn, nửa người anh ta chìm trong bóng tối. Ánh mắt dịu dàng, trìu mến hướng về phía tôi.
Tôi cười khẩy.
Nếu không phải thỉnh thoảng tôi nhận được mấy bức ảnh chụp anh ta thân mật với những người phụ nữ khác thì chắc giờ tôi vẫn còn nghĩ anh ta khăng khăng một mực yêu mình hết lòng đấy!
「Lam Thanh Sơn, anh nghĩ hôn nhân là gì?」Tôi vừa hỏi vừa lắc qua lắc lại ly rượu trên tay.
Anh ta có vẻ hơi bối rối, rồi định cúi người ôm lấy tôi từ đằng sau.
「Sao em lại hỏi vậy? Hôn nhân đương nhiên là minh chứng cho mối quan hệ bền chặt giữa hai nhà chúng ta rồi.」
Câu trả lời không nằm ngoài dự đoán.
Lam Thanh Sơn là người thừa kế của nhà họ Lam, bản tính anh ta rất lạnh lùng.
Mấy năm trước ông nội tôi cứu bố anh ta nên bố anh ta đã hứa sẽ để con trai mình kết hôn với cháu gái nhà họ Sở để báo đáp.
Khi tin này lan ra, rất nhiều tiểu thư các gia tộc danh giá tiếc đứt ruột vì để vuột mất chàng rể vàng.
Họ không ngần ngại cười nhạo khi biết rằng mối hôn ước này là sự thương hại của anh ta dành cho tôi.
「Chị ơi!」Sở Lạc Thiên từ đâu đi tới, lượn lờ như một con bướm trước mặt tôi.
Nó ngượng ngùng liếc nhìn Lam Thanh Sơn, dè dặt lên tiếng:「Anh Lam, bố em có chuyện muốn bàn với anh. Em đến dẫn anh sang đó ạ.」
Vẻ mặt Lam Thanh Sơn đột nhiên trở nên thờ ơ, anh ta quay qua mỉm cười dịu dàng, cầm lấy tay tôi nói:「Em ở đây đợi anh đi nói chuyện với bố em một lúc. Chuyện đính hôn bữa tối mai đầy đủ hai bên gia đình chúng ta lại bàn bạc tiếp nhé.」
Sở Lạc Thiên núp sau lưng, tỏ vẻ đắc ý nhìn tôi. Nó cố ý vươn dài cổ, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt ve.
Trên cổ nó có vài vết đỏ sậm, trông như là những dấu hôn ám muội ấy.
Ngay khi Lam Thanh Sơn quay lại, hai mắt nó đã rưng rưng.
Anh ta nói thêm với tôi:「Nhân tiện, trong lễ đính hôn em nên đeo bộ trang sức mới của MJ, nó rất hợp với em.」
Sở Lạc Thiên đi tụt lại sau Lam Thanh Sơn nửa bước. Nó cố tình quay ngoắt người, góc váy bị hất tung theo quán tính quẹt qua mu bàn tay tôi, những hạt kim sa trên váy làm tôi lóa cả mắt.
Tôi biết nó đang thể hiện.
Thể hiện cho tôi thấy mọi người dành nhiều tình yêu thương cho nó như thế nào, và nó đã độc chiếm sự quan tâm của bố mẹ ra sao.
2
Khi tôi lên năm, ông nội đã tìm đến và nói rằng tôi là đứa cháu gái thất lạc từ lâu của ông.
Từ khi còn nhỏ, hàng xóm xung quanh vẫn luôn bàn tán về tôi và gia đình:「Cả nhà họ Chu xưa nay đều có miệng nhọn, má cao, làm sao lại sinh được cô con gái mặt tròn đáng yêu vậy được chứ?」
Giờ rõ ràng những nghi ngờ đó đã được xác thực, tôi thật sự không phải con gái nhà họ Chu.
Nhưng sau khi trở về cái được gọi là ‘gia đình’ của mình, tôi nhận ra đã có người thay thế vị trí đáng lẽ phải dành cho tôi.
Vừa bước vào cửa cảnh tượng gia đình ba người hạnh phúc đập vào mắt. Bố mẹ tôi thì ôm Sở Lạc Thiên ngồi trên sô pha cùng nhau xem TV, chẳng ai đoái hoài gì tới tôi. Tôi cứ thế ngơ ngác đứng ở cửa, nước mắt còn chưa kịp trào ra thì ông nội đã tiến tới nắm lấy tay:
「Hiện tại Tiên Tiên đã trở về. Nếu chúng mày vẫn chỉ chăm chăm chiều chuộng cái thứ giả mạo này thì toàn bộ tài sản của tao sẽ để Tiên Tiên thừa kế hết. Chúng mày đừng hòng lấy được một đồng một cắc nào!」
Mẹ tôi vội ôm lấy Sở Lạc Thiên, bịt tai nó lại, cau mày nói:「Ba à, Thiên Thiên còn nhỏ, sao ba nỡ nói những lời này trước mặt con bé. Những năm qua chúng con có lỗi với Tiên Tiên, nhưng Lạc Thiên đâu có tội tình gì. Sau này bọn con sẽ bù đắp gấp đôi cho Tiên Tiên. Cả hai đứa đều là những đứa con đáng yêu của con. 」
Sở Lạc Thiên nép vào trong lòng mẹ, lã chã chực khóc:「Ông nội, cháu sẽ không tranh giành cái gì với chị đâu. Xin ông đừng giận mà, Lạc Thiên hứa sẽ ngoan. Ông có thể đừng đuổi cháu đi được không?.」
Bố mẹ tôi lập tức thấy xót con gái bảo bối, ra sức an ủi dỗ dành Sở Lạc Thiên.
Giây phút ấy tôi như chết đứng, tự hỏi rằng việc mình trở về có phải là một sai lầm không?
Không ai trong gia đình này chào đón tôi cả.
Lúc này, ông nội quỳ xuống bên cạnh nhìn tôi: 「Tiên Tiên, cháu mãi mãi là viên ngọc quý của ông nội.」
Ánh mắt sáng suốt và trìu mến của ông khiến tôi dần an tâm hơn.
Ông bế tôi lên, lạnh lùng nói: 「Tao thấy chúng mày cũng chẳng thiết tha gì bù đắp cho Tiên Tiên, nên là đừng có mơ nhận cổ phần nữa. Chừng nào thái độ còn chưa cải thiện thì đừng có đến nói chuyện với ông già này.」
Ngay lúc rời đi, tôi đã cảm nhận rõ ràng một ánh mắt ngập tràn thù địch và ác ý đang nhìn mình chòng chọc.
3
Định mệnh sắp xếp cho hai con người xa lạ gặp nhau tại một buổi đấu giá từ thiện.
Người tổ chức cuộc đấu giá là bà Thẩm. Chồng bà ấy là một Hoa kiều về nước định cư. Tổ tiên của ông ấy đã trốn đi tị nạn, rồi gây dựng sự nghiệp ở nước ngoài từ thời Dân Quốc.
Nhà họ Thẩm trải qua vô vàn thăng trầm.
Đến khi ông Thẩm tiếp nhận thì công ty chẳng khác gì một cái vỏ rỗng.
Nhờ có sự giúp đỡ của bà Thẩm nên công ty mới có thể làm ăn khấm khá trở lại.
Ông Thẩm vốn là người quan tâm văn hóa Trung Hoa từ nhỏ, bà Thẩm còn là người Trung Quốc xa xứ, vì thế bà vẫn thường hay kể với ông Thẩm là bà nhớ quê nhà nhiều như thế nào.
Do đó khi đã có tuổi, ông quyết định đưa vợ trở về cội nguồn cũng như phát triển tuyến kinh doanh trong nước. Bà Thẩm sẽ về nước trước để xây dựng mối quan hệ, còn ông Thẩm sẽ thu xếp nốt tập đoàn ở nước ngoài rồi về sau.
Không biết trôi qua bao lâu, lúc tôi đang nhàm chán quẹt quẹt màn hình điện thoại thì bị bạn thân, quý cô Hạ Vị Ức, huých nhẹ vào người.
「Tiên Tiên, nhìn lên sân khấu!」
Tôi ngước lên quan sát vật đang được đấu giá. Đó là chiếc vòng cổ nạm một viên kim cương hồng 13 carat, viên kim cương đó còn được viền bằng 2 chuỗi kim cương nhỏ.
Thợ kim hoàn tạo ra chiếc vòng chắc hẳn phải có tay nghề tốt lắm. Nhìn hoa văn chạm khắc có thể thấy nó đã khá cổ, nhưng năm tháng cũng không thể che giấu được vẻ đẹp lộng lẫy tinh xảo của nó.
「Cái này không phải là vật đính ước năm đó của ông nội cậu tặng cho bà nội sao?」
Chỉ liếc qua một cái cũng có thể nhận ra ngay.
Vì ông tôi đã chế tạo chiếc vòng cổ này để dành riêng cầu hôn bà.
Nó là độc nhất vô nhị.
Viên kim cương hồng 13 carat đại diện cho sinh nhật của bà là ngày 1/3.
Tổng cộng có 57 viên kim cương, đó là kỉ niệm ngày đầu tiên hai người gặp nhau.
Bà tôi mất sớm, nhưng vì nó là tín vật tình yêu giữa hai ông bà, nên ông hứa sẽ tặng tôi làm của hồi môn và tự mình đeo lên cổ tôi trong ngày cưới. Năm ngày trước, ông tôi đã gửi chiếc vòng vào tủ bảo hiểm của ngân hàng.
Vậy tại sao giờ nó lại xuất hiện ở đây?
Tôi cúi mặt nhắn tin.
Sau nhiều vòng đấu giá, chiếc vòng cổ đã được chốt với giá hơn 700 triệu.
Phòng tiệc dành cho khách.
Bà Thẩm đưa trà cho tôi với vẻ xin lỗi.
Bố mẹ hờ của tôi và cô em gái mà họ cưng hết nước hết cái cũng tề tựu hết ở đây.
Chiếc vòng cổ được đặt trong hộp lót nhung đỏ bày giữa bàn.
「Rất xin lỗi vì sự cố này. Để tránh rắc rối thêm, chúng tôi đã liên hệ cảnh sát. Tôi sẽ khai báo đầy đủ quá trình nhận hộp cũng như chiếc vòng cổ. Mọi người hãy kiên nhẫn thêm một chút, cảnh sát sẽ đến ngay thôi.」
Vừa nghe bà Thẩm nói thế, bố tôi đã không thể ngồi yên được nữa. 「Bà Thẩm, sao bà lại nóng vội như vậy? Báo cảnh sát làm cái gì! Chưa nói đến việc chúng ta chưa thể khẳng định chiếc vòng cổ này là hàng thật, kể cả nó có là đồ thật bị trộm đi chăng nữa thì cũng là việc riêng của nhà họ Sở chúng tôi. Báo cảnh sát hay không là quyền của gia đình tôi, bà có phải hơi bao đồng quá không?」
Cha tôi chắp tay sau lưng, liếc nhìn bà Thẩm.
Bà Thẩm cười nhếch mép: 「Nếu chiếc vòng cổ này không xuất hiện trong buổi đấu giá từ thiện của tôi thì tôi cũng chẳng hơi đâu mà quản chuyện này. Mong ông hãy nói năng sao cho ra dáng một kẻ có ăn có học đàng hoàng. 」
「Bà….」
Ông ta đen mặt định vặc lại, nhưng nể ông Thẩm nên đành cố nuốt cục tức xuống.
「Hừ, đàn ông không thèm chấp đàn bà. Tốt nhất là bà mời ông Thẩm ra đây nói chuyện đi thì hơn.」
「Chị ơi. 」Sở Lạc Thiên lập tức đi đến đẩy tay tôi:「Chiếc vòng này không phải là của hồi môn của chị ư? Tại sao nó lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ…」
Một tia sáng âm hiểm lóe lên trong mắt cô ta:「Chị tự biên tự diễn ra những chuyện này à?」
「Chuẩn!」 Mẹ tôi lập tức đứng dậy, chắn trước mặt Sở Lạc Thiên.
「 Bà Thẩm à, có lẽ bà mới về nước nên không biết. Để tôi kể bà nghe, con bé Sở Tiên Tiên này từ nhỏ đã chẳng tốt lành gì rồi.」
「 Từ nhỏ nó đã chia rẽ tình cảm của chồng tôi với bố chồng. Không những thế, nhà họ Sở chúng tôi bao năm nay chưa từng để nó thiếu ăn thiếu mặc nhưng Sở Tiên Tiên lúc nào cũng tranh giành với em gái nó. Hồi nó năm tuổi, vì quá thích cái vòng nên nó cầm chơi cả ngày rồi để quên trong phòng mình. Sau đó phát hiện không thấy vòng, chúng tôi tá hỏa đi tìm. Tiên Tiên mới nói vòng cổ trong phòng nó. Nếu không hỏi đến thì nó định ỉm đi thật còn gì? Nó lại còn bảo là em gái vu khống cho nó! 」
「 Trời ơi, đời thuở nhà ai có chị nào lại ác ý muốn hủy hoại danh tiếng em mình như vậy không?!」
Giọng mẹ tôi khàn khàn.
「May mà Thiên Thiên không bị lây thói xấu từ chị nó. Uổng công con bé cứ lo lắng chị ở bên ngoài có sống tốt không. Rồi còn thường khuyên tôi nói chuyện nhiều hơn với Tiên Tiên, dù sao chúng tôi đều là một gia đình. Thế mà Sở Tiên Tiên lại làm ra những việc như vậy!」
Này người mất đồ là tôi đấy, sao nhân vật chính còn chưa lên tiếng mà gia đình ba người đã tạo ra một câu chuyện cho tôi đóng vai phản diện thế?
「 Hể? Xin lỗi đã cắt ngang câu chuyện giả tưởng của ‘mẹ’, nhưng tôi phải nhắc ‘mẹ’ rằng, đừng quan trọng hóa bản thân lên vậy. Những điều bà kể, tôi còn chẳng thèm nhớ.」
「 Nói về chuyện hồi nhỏ của tôi, bà xứng à!」
Không đoái hoài gì đến tôi cũng có nghĩa là họ đã đánh mất luôn tư cách dạy bảo tôi.
Ngay từ ngày đầu tiên về nhà tôi đã chẳng có tí hy vọng gì về bố mẹ ruột này rồi.
Bây giờ tôi chỉ muốn sống bình yên với ông nội thôi. Tôi lại không muốn những năm tháng cuối đời của ông trôi qua trong bất hạnh khi tiếp xúc với mấy loại người này.
Lam Thanh Sơn đột nhiên xông vào.
Anh ta xin lỗi bà Thẩm:「Xin lỗi phu nhân vì đã mang lại rắc rối cho bà.」
Rồi anh ta nhéo tay tôi với vẻ mặt sốt ruột:
「Đừng gây chuyện nữa, không phải hôm trước em nói định bán chiếc vòng này đi à?」
Tôi hất tay anh ta ra, xoa vết bầm trên cổ tay do anh ta nhéo. Vừa cáu vừa thấy anh ta thật nực cười:
「Ô, anh bị sảng à? Có một số người động não không được mà tưởng tượng cũng không xong nhỉ. Mắc cái gì tôi phải mang tín vật đính ước của ông bà tôi đi đấu giá để anh lấy le với ông Thẩm? Anh nghĩ anh là ai? Anh nói xem anh có gì hơn người đáng để tôi hy sinh sao? Hơn người ở việc cắm cho tôi tám trăm cái sừng hay ‘nhỏ bé đáng yêu’ hơn người?」
(các bà biết chị bé đang nhắc đến cái gì ‘nhỏ bé đáng yêu’ rồi đúng khum?)
「Em đang nói nhảm cái gì vậy ?」
Sắc mặt Lam Thanh Sơn lúc xanh lúc trắng.
「Ấy, tôi quên mất, có nói anh cũng có hiểu tiếng người đâu. Vậy nên, chậc chậc ~」
Tôi làm động tác dỗ dành cún nhỏ. 「Lúc trước anh hỏi tôi khi nào đính hôn tôi đã muốn nói là không có mùa xuân ấy đâu. Mặc dù đúng là anh với tôi đã công chứng tài sản trước hôn nhân nhưng vẫn chưa khám sức khỏe. Ai biết được anh Lam đây có mắc một số bệnh khó nói không cơ chứ, chậc chậc~」
"Cô!" Lam Thanh Sơn bị tôi pressing đến mức suýt nữa lộ nguyên hình. Anh ta định mắng tôi, nhưng bị cuộc gọi tới cắt ngang.
Lam Thanh Sơn tức giận nhấc máy.
Rồi vẻ mặt anh ta đột nhiên dịu lại.
Sau khi cúp điện thoại, anh ta dùng tư thế bảo vệ đứng trước mặt Sở Lạc Thiên:
「Mấy chiêu trò lạt mềm buộc chặt này của em không có tác dụng với anh đâu. Giám đốc Dương bên ngân hàng sắp tới đây rồi. Chúng ta sẽ cùng đối chất trước mặt cảnh sát.」
「Thư ký của tôi cũng đang trên đường tới.」Bà Thẩm đúng lúc lên tiếng
「OK. 」Tôi muốn xem họ còn có trò con bò gì.
Lam Thanh Sơn dường như cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng, anh ta nhìn tôi với khuôn mặt mệt mỏi, rồi nói với giọng ban ơn:
「Tiên Tiên, nếu em xin lỗi anh về những gì em vừa nói thì anh có thể tha thứ cho em. Đừng để đến lúc cô dâu trong tiệc đính hôn đổi thành người khác rồi em mới hối hận.」
「 Lam Thanh Sơn, nhàn quá thì uống nhiều nước một chút.」
「? 」
「Thúc đẩy đường tiết niệu, có khi anh còn tiết kiệm được tiền mua gương đấy. 」
Hừ, không nhìn lại mình xem, cống rãnh mà cứ đòi sóng sánh với đại dương.
Lam Thanh Sơn hít sâu một hơi, tức giận cười lớn. Anh ta dùng ánh mắt thương hại nhìn tôi, như thể đang nhìn một con vật giãy giụa trước cái chết.
Giám đốc ngân hàng hớt hải cầm laptop chạy tới.
Sau khi cảnh sát có mặt, dưới sự chú ý của mọi người, ông ta bật video giám sát.
Trong video, một người phụ nữ trông giống hệt tôi đã khéo léo thực hiện thao tác mở khóa tủ bằng dấu vân tay, vượt qua được hàng rào bảo mật thứ hai rồi lấy chiếc vòng ra.
Sau đó đặt nó vào trong một chiếc hộp.
Video của bà Thẩm cũng được trình chiếu. Trong video, là hình ảnh “tôi” đang đưa chiếc hộp cho thư ký của bà.
「Đã có đầy đủ cả nhân chứng lẫn vật chứng. Anh đã bảo em đừng làm mọi chuyện ầm ĩ nữa, em lại không nghe.」Lam Thanh Sơn nhướng mày.「Cứ phải để Lạc Thiên nói huỵch toẹt ra hết mới vừa lòng. Chỉ vì ghen tuông mà em làm đến mức này à?」
「Tao biết ngay là mày mà! Mày đừng mơ đến đính hôn nữa!」Mẹ tôi nói.
Rồi bà sốt ruột quay sang Lam Thanh Sơn:「Tiểu Lam à, hay là cháu cân nhắc chọn Thiên Thiên đi. Con bé vừa lễ phép lại còn rộng lượng. Trong lòng cô chỉ có Thiên Thiên mới xứng danh thiên kim nhà họ Sở thôi!」
Sở Lạc Thiên vờ kinh ngạc ngắt lời mẹ:「Mẹ đừng nói vậy, chị con buồn đấy.」, rồi nó quay sang tôi giả lả:「Chị, có thật chị làm thế không? Em… em không có ý trách chị. Nhưng mà cho dù ông nội nói chiếc vòng đó là của hồi môn cho chị, chị cũng đừng tùy tiện lấy ra bán chứ? Như vậy… không ổn lắm đâu…」
Giám đốc ngân hàng ngập ngừng như muốn nói gì đó nhưng lại không dám xen ngang cuộc trò chuyện nên đành lấy khăn ra lau mồ hôi liên tục.
「Chị, chị nên xin lỗi anh Lam đi. Dù sao thì hai người cũng ở bên nhau lâu như vậy rồi.」
Tôi không quan tâm đến những gì Sở Lạc Thiên lảm nhảm, chỉ ngồi yên tại chỗ.
Hành động của giám đốc ngân hàng kỳ lạ đến mức muốn không phát hiện ra cũng khó, tôi xem kỹ lại đoạn video hai lần, chợt phá lên cười.
Lam Thanh Sơn tưởng tôi lại muốn giở trò:
「Được rồi, đừng viện cớ vô ích nữa. Sở Tiên Tiên, anh thất vọng về em quá.」
Tôi lắc đầu, chỉ vào đoạn video:
「Xem ra ai đó thị lực không được tốt lắm. Anh mở to mắt chó nhìn kỹ vào, là tôi lấy chiếc vòng cổ đi sao?」