Cố Trầm ngửi mùi dầu mỡ trong xe bảo mẫu thì cảm thấy người trước mặt chắc bị đổi hồn mất rồi.
"Ăn cơm." Bạc Nhất Bạch lời ít ý nhiều, cầm kịch bản bên cạnh lên xem.
"Cậu? Với cô ta?"
Cố Trầm cảm thấy hơi khó ở rồi: "Chẳng phải cậu ghét ăn cơm với người khác lắm sao?"
Bạc Nhất Bạch nhấc mi, ánh mắt nặng nề: "Tôi càng ghét kẻ nói nhiều."
Cố Trầm: Tôi nói nhiều?
Anh ấy nắn bóp chỗ ấn đường: "Tạm thời không nói chuyện ăn cơm, vậy cậu hỏi số phòng người ta làm chi?"
Bạc Nhất Bạch không để ý tới anh ấy, thấy có cuộc gọi tới thì xuống xe nghe điện thoại.
Một giọng nam mang giọng điệu trêu chọc cất lên: "Nhận được cờ thưởng chưa?"
"Vớ vẩn." Bạc Nhất Bạch đáp một cách lạnh lùng.
Bên kia bật cười, giọng nói bỗng trầm xuống: "Cậu biết chuyện em gái tôi mà nhỉ..
Năm đó em gái tôi bị bắt về nước, người nhà họ Khương nói là em ấy mất rồi."
"Tôi cũng điều tra nhiều năm qua, chỉ được kết quả là con chó già kia giao em gái tôi cho tài xế, sau đó thì tài xế kia biến mất tăm."
"Trước khi biến mất, người cuối cùng từng tiếp xúc với gã tài xế là một trong ba tên tội phạm bị truy nã lần này."
Người đàn ông thở dài: "Tôi tìm kẻ này nhiều năm, không ngờ hiện tại lại rơi vào trong tay cậu, vậy là thấy đóng phim chán quá nên quay lại nghề chính à?"
Con ngươi Bạc Nhất Bạch trở nên u
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-voi-vo-cua-anh-de-pha-nat-show-nguoi-ta-roi/2666221/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.