“Ta đã hào phóng đề nghị, nếu con cố tình chống đối lại, con tự biếthậu quả.” Âm thanh của yêu tinh đen từ phương xa truyền đến, lại coi như truyền đi nơi xa, nơi không thuộc về thế giới này.
Lam Nhãn Tình chậm rãi ngẩng đầu: “Chuyện của con vẫn chưa hoàn thành.”
“Là con bội ước.”
“Dù có chết con cũng không oán thán. Mạng của con là do người cứu, muốn đánh muốn giết tùy người.”
“Nếu như ta nói ta muốn con sống không bằng chết?”
“Con cũng không hề oán trách, không hề hối hận.”
“Được, tốt lắm. Con biết tính ta rồi đấy, hôm nay ai đã thấy ta, tất cả đều phải chết.” Người nọ lạnh lùng nói.
Lam Nhãn Tình ngẩng đầu nhìn người nọ: “Không. Không cần phải thế.”
“Ha ha ha ha ha ha ha!” Người nọ ngửa mặt lên trời cười lớn, “Đây là quy ước của ta, đã là đồ đệ của ta, con cư nhiên hiểu.”
“Vậy nếu con quay về? Đừng giết bọn họ.” Lam Nhãn Tình cầu khẩn.
Người nọ đăm đăm nhìn anh ta, chốc lát, nâng cầm anh ta lên: “Có thể xem xét.”
Một lúc sau, người nọ xem sắc trời, vừa tự nói: “Được rồi, chúng tađi. Nhưng nếu bọn họ lộ ra hành tung của ta, thì đừng trách ta vô tình.”
Tông Lữ Khải ra sức lắc đầu, anh không nói nên lời, trong lòng khó có thể bình tĩnh. Lai Tân đứng bên cạnh cũng chẳng khá hơn, nhưng Lam Nhãn Tình thản nhiên nhìn họ, khẽ lắc đầu.
o0o
Màn đêm buông xuống. Bầu trời giống như một bức tranh thủy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-vi-mieu-yeu/3083594/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.