“Cái gì vương chứ?” Tiêu Trúc Lan nhíu mày, nhưng Anh Hồng Húc Nhậtchẳng thèm để ý. Ông ngẩn người nhìn người mặc áo choàng lục sắc – TôngLữ Vấn đang từ từ hạ xuống cùng ngai vàng nguy nga: “Thật không ngờ lạilà ngươi.” Vẻ kinh ngạc lộ rõ trong lời nói của ông.
“Ông không nghĩ rằng tôi sẽ báo thù, không ngờ đến tôi là TrùngVương?” Tông Lữ Vấn ngạo mạn nói, cũng chẳng để mắt đến Tiêu Trúc Lanđang ngỡ ngàng.
“Ngươi nghĩ ngươi có thể được như trước sao?” Anh Hồng Húc Nhật đáplại, cũng ngạo mạn chẳng kém phần. “Từ thời điểm ta giết ngươi, ta đãbiết ngươi hiển nhiên sẽ không chết. Giả như ngươi không có được thânthể bất tử, ngươi sẽ không cam tâm tình nguyện đi uống canh Mạnh Bà nhưvậy.”
Tông Lữ Vấn nhướn mi: “Thật khiến tôi giật mình.” Thế nhưng giọng nói của anh ta chẳng tỏ vẻ gì là giật mình, “Nghe ông nói vậy, giống như đã từng được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của mạn châu sa hoa? (Mạn châu sa hoa: là loại hoa bỉ ngạn màu đỏ, hoa của cõi âm. Tương truyền có rất nhiều mạnchâu sa hoa sinh trưởng dọc bên sông, là phong cảnh duy nhất chỉ có trên đường đến Hoàng Tuyền, bởi màu đỏ như lửa, cho nên được xưng tụng là“Hỏa chiếu chi lộ”)
“Đâu chỉ một lần, ngươi không để ý thấy trong hoa viên của ta, toànbộ đều là mạn châu sa hoa cùng mạn đà la hoa (hoa bỉ ngạn màu trắng)đang nở rộ sao. Chỉ tiếc hiện tại không thể thấy được chúng, ngươi xem,đâu chỉ là hoa lá không thể bên nhau, hiện giờ hoa cùng lá một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-vi-mieu-yeu/3083592/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.