Cô ta lớn tiếng, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Nịnh Nhi, ngón tay cô ta còn oanh liệt chĩa thẳng vào mặt cô.
Nịnh Nhi sững sờ, cô không rõ vì sao Ngải Hân Nhi lại buông ra những lời này, chẳng lẽ vì trận cãi vã vừa rồi sao?
Thượng Quan Y cũng ngỡ ngàng, sau vội lên tiếng: “Hân Nhi, cô ấy làkhách quý. . . .” Còn chưa nói xong, mẹ của Ngải Hân Nhi, Y Úy cũng vộivàng nói: “Phải phải, Hân Nhi, con đừng làm loạn, đây là chỗ đôngngười.”
Ngải Hân Nhi càng lớn tiếng hơn: “Chính cô ta đã hại chết Thước, mọingười đều không tin phải không? Được, nếu mọi người không tin, vậy để cô ta tự mình nói ra!” Ánh mắt mọi người lại hướng về phía Nịnh Nhi.
Nịnh Nhi vội giải thích: “Không phải, thật sự không phải tôi. Tôi thề với trời, thật sự không phải tôi. Nếu như là tôi làm, tôi sẽ đi tìmngười giúp sao? Hơn nữa, nếu tôi muốn giết hại anh ấy, vậy động cơ là gì chứ?”
“Ai biết được động cơ của cô? Trước đây cô đã từng giết rất nhiềungười, cô là sát thủ cơ mà. Ai biết được liệu Thước có phải là người màcố chủ của cô muốn giết?” Ngải Hân Nhi mỉa mai trả lời.
“Tôi đã một thời gian rồi không hề giết người!”
“Lấy gì làm bằng chứng?”
“Cô tùy tiện vu khống tôi sát hại Âu Dương Thước, vậy chứng cứ của cô đâu?”
“Hừ, trước khi bệnh tim của anh ấy tái phát, người cuối cùng anh ấy gặp chẳng phải là cô sao? Đủ bằng chứng chưa?”
“Vậy vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-vi-mieu-yeu/3083568/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.