Khi Nịnh Nhi tỉnh lại, cô đang ở trong ngục giam của gia tộc LươngKhâu, trên vách tường đầy những bức tranh đẹp đẽ mang dấu hiệu của giatộc họ.
Cô cũng không biết đã bị ai thay áo tù cho mình, hai tay hai chân tra vào xích.
Ban đầu cô cho rằng chuyện này hẳn là do Lương Khâu Nguyệt làm, nhưng đã qua mấy ngày, theo lời của mấy tên cai ngục cô có thể phỏng đoánrằng Lương Khâu Nguyệt tám phần là đã chết.
Nhưng nếu cô ta đã chết thì vì sao cô lại ở đây? Còn nữa, người bịtmặt kia đâu? Hắn thoát ra bằng cách nào? Nếu Lương Khâu nguyệt đã chết,vậy hắn đâu? Cũng đã chết sao? Nói ra thật kì quái, nếu Lương KhâuNguyệt có kẻ thù, thì kẻ ấy cũng là kẻ thù của cả gia tộc, cớ gì nghekhẩu khí của tên cai ngục kia dường như không có chút bất mãn?
Nịnh Nhi nhìn thân thể chính mình, lại miên man suy nghĩ, nhưng thực ra lúc này cái gì cũng không thể nghĩ ra được. . . . .
Rốt cuộc là ai đã đem cô nhốt vào đây chú? Chẳng lẽ bọn họ lại nghĩcô đã hại chết Lương Khâu Nguyệt? Hay là trong di thư của cô ta có nhắcđến cô, khiến cha mẹ cô ta hay ai đó đem cô nhốt lại?
Chi bằng biến thành mèo đi thôi. . . . . Không nên không nên, nếuthật sự trong di thư Lương Khâu Nguyệt có viết gì, chẳng phải cô ta hẳnsẽ nói cho hắn biết nhóm. . . .
Thực ra trừ bỏ kế sách này, Nịnh Nhi cô thật sự không thể nghĩ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-vi-mieu-yeu/3083537/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.