Nịnh Nhi bắt đầu buồn rầu về chuyên nơi ở.
Trước kia ở tại biệt thự của Khốc Băng Lãnh, cô cũng không phải lo lắng điều gì, nhưng bây giờ không thể như trước nữa.
Thật ra cô có khả năng mua được một nơi thật tốt, chỉ sợ là nhà chưakịp ở mạng đã không còn. Hơn nữa sau khi dọn vào, vạn nhất đêm khuya bịđánh lén hoặc cướp bóc thậm chí nhiều điều tệ hơn khác. . . . Nhữngngười đó không gì là không thể tìm ra, Nịnh Nhi cũng không muốn bản thân lại khinh suất, nếu không hẳn sẽ phụ lòng tổ tông mười tám đời, thấtcữu, ông ngoại, tứ cữu, bà nội, dì dượng, thẩm thẩm, bà ngoại, ông nội,cha, mẹ, anh, chị, em. . . . . (lược bớt x tự)
Vậy làm sao bây giờ? Cũng không thể cứ lang thang mãi. . . . Nghĩ đinghĩ lại, như vậy ít nhất cũng sẽ không bị phát hiện. . . . .
Nịnh Nhi lắc đầu. Nhìn vào thực tại vẫn hơn.
Quay về yêu tộc? Dẹp, gia tộc Lương Khâu, yêu tộc trưởng lão cùng gia tộc Công Lương sẽ biến cô thành mớ thịt mất.
Quay về chỗ Khốc Băng Lãnh? Dẹp, quay về cũng chẳng còn mặt mũi, các nàng hiện tại là quan hệ tình địch.
Quay về gia tộc Doãn thị? Dẹp, dám không quá một ngày tự cô bị khiến cho tức chết mà phải bỏ đi.
Đến khách sạn? Thuê phòng? Dẹp, còn dễ bị phát hiện hơn là mua nhà.
Tiếp tục lang thang? Ôi. . . Như vậy có được không. . . . .
Vậy nên làm thế nào đây?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-vi-mieu-yeu/3083535/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.