Người máy đáp: “Tộc trưởng đang ở trong phòng của Băng Nịnh Nhi tiểu thư.”
“Cái gì?” Thanh âm phẫn nộ của nữ nhân từ phía hành lang rộng lớn bên kia truyền đến.
Công Lương Dịch vừa định đem Nịnh Nhi giấu đi, nhưng Lương KhâuNguyệt đã sải bước tới: “Công Lương Dịch! Anh ôm cô ta. Định nuôi tiểutam (ý chỉ tình nhân) sao?”
“Nguyệt! Em đừng nói bậy.” Công Lương Dịch vội giải thích, nắm tayLương Khâu Nguyệt: “Ta trong lúc tản bộ thấy cô ấy hôn mê mới mang vềnhà.”
“Tản bộ? Tôi như thế nào không biết anh còn có sở thích này?” LươngKhâu Nguyệt trào phúng nói, rút tay ra khỏi bàn tay của Công Lương Dịch, phẫn nộ đi đến trước mắt Băng Nịnh Nhi, ngón tay sơn màu đỏ chói hunghăng nâng cằm cô lên: “Có lẽ ngươi biết chàng có sở thích đó? Sao? Tanên gọi ngươi là gì nhỉ. Tiểu tam? Tiểu hồ ly tinh? Nên là gì đây? Ngươi cảm thấy ngươi có gì bằng ta? Ta nghĩ có lẽ người sau vẫn luôn tốt hơn, có phải hay không, tiểu hồ ly?” Lương Khâu Nguyệt nhìn Băng Nịnh Nhiđầy khiêu khích.
Cằm Nịnh Nhi có chút đau: “Phu, phu nhân, ngài hiểu lầm rồi. . . . . .Tôi, tôi chỉ. . . . . .”
“Ngươi chính là tiểu tam, có tư cách gì chỉ trích ta?” Lương KhâuNguyệt càng hung hăng, không nơi tay. Nịnh Nhi “a” kêu lên một tiếng.
“Nguyệt, đừng làm loạn.” Công Lương Dịch kinh hô.
“Sao, em làm loạn ư? Anh ôm, anh nuôi tiểu tam, giờ lại quay sang nói em làm loạn?” Lương Khâu Nguyệt càng nói càng kích động, “bốp”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-vi-mieu-yeu/3083513/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.