Mưa vẫn tí tách rơi ngoài cửa sổ, giống như Thượng Đế khóc.
Doãn Hạc Lam đưa ánh mắt dõi theo làn mưa ngoài cửa sổ, cũng chăm chú theo dõi từng cử chỉ của người con gái ấy: “Bảo vệ đã đi rồi sao.”
Diệp thư kí đáp: “Đã đi rồi, nhưng là cô ấy kiên quyết không đi, ngày đã nói chúng tôi không được. . . . . .”
“Được rồi!” Doãn Hạc Lam không kiên nhẫn khoát tay áo, Diệp thư kí thần tình ủy khuất nhìn hắn.
Một lát sau, Doãn Hạc Lam như là lầm bầm như là đang hỏi Diệp thư kí: “Cô ấy chẳng lẽ không sợ lạnh đến cảm sao? Hiện tại mưa ngày càng nặnghạt.”
Diệp thư kí không biết có nên trả lời hay không, cứ như vậy đứng yên.
Doãn Hạc Lam nhìn những vệt nước bên ngoài cửa sổ, không phân biệtđược là nước mưa hay là nước mắt: “Cô ấy, tại sao không chịu đi.”
Nếu như Băng Lãnh cũng đối hắn chân thành như cô ấy, thì thật tốtbiết bao. Đáng tiếc, Doãn Hạc Lam chính mình trào phúng nói, nàng thậmchí còn không biết cái gì là ‘tình yêu, phụ ta đối nàng chân thành nhưthế, si mê như thế.
Bởi vì. . . . .tiền sao. Là vì hắn không có nhiều tiền như Thần Hisao? Doãn Hạc Lam cười khổ, nàng lại không biết kiếm tiền, điểm ấy hắnkhông thể trách nàng. Có trách thì chỉ trách chính mình, trách cha mình. Thực ra tiền của Thần Hi chỉ không đến một phần tư là của hắn kiếm ra,tộc trưởng gia tộc Doãn thị là đối tác lâu năm của họ đã nói cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-vi-mieu-yeu/3083503/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.