Doãn Hạc Lam đứng dựa vào bức tường bên ngoài Mẫu Đan, lúc này trời đã lấm tấm mưa phùn nhưng hắn chẳng hề có phản ứng.
Nịnh Nhi không ngừng ngoe nguẩy đuôi quanh hắn. Cô hy vọng hắn biếtcô có thể nói chuyện, ít ra như vậy cũng có thể an ủi hắn một chút.
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên chính là hắn không có xua cô đi. Thông thường lúc này người ta cần nhất là nơi yên tĩnh, nhưng Doãn Hạc Lamhắn chẳng hiểu sao lại như vậy.
Mưa ngày một nặng hạt, hắn quay sang: “Nịnh Nhi, ngươi có hay khôngthấy ta thật vô dụng, rõ ràng là nam nhân vậy mà thất tình thôi cũngthấy đau lòng?
Nịnh Nhi ngâng đầu lên, hướng hắn lắc đầu. Nếu hiện tại có thể, cônhất định sẽ nói: “Không đâu, chuyện này là lỗi của Băng Lãnh.” Nàngkhông nên vô tình đến thế.
Hắn cười khổ một tiếng: “A, là không sao. Nhưng là chính ta cũng cảmthấy ta thật vô dụng. Băng Lãnh, nàng là bạn gái đầu tiên của ta, cũnglà người con gái đầu tiên ta gửi gắm chân tình. Từ khi ta nhận thứcđược, cha đã không thích ta. Bởi cha và mẹ đã ly hôn khi ta được haituổi.” Hắn hồi tưởng: “Cha thà rằng đem quyền thừa kế giao cho một kẻ mà người phụ nữ thân sinh ra hắn đến với cha ta chỉ vì tiền, mà không giao cho con trai người mà cha từng thề non hẹn biển, từng trải qua biết bao sinh tử thăng trầm. Về lý, ta là trưởng nam, phải là ta mới đúng. Nhưng thân phận địa vị ta trong gia tộc đến một kẻ hầu hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-vi-mieu-yeu/3083473/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.