Thái Kinh xưa nay khó gặp hỷ sự gì cho bằng chuyện Phó Tông Thư đã chết.
Một người chết sẽ không lắm lẽ biện giải, nên chuyện xấu xa xui xẻo gì cũng có thể đổ lên người hắn, chết thì lấy gì đối chứng đây?
Nhưng hắn đang thầm mắng Phó Tông Thư ông ổng trong lòng, “Lão đầu rùa, lão tử lệnh cho ngươi hủy nó, ngươi lại lén lút giữ lại, còn để cho Cố Tích Triều đoạt được, may mắn lão tử phản ứng mau lẹ, phúc lớn mạng lớn!”
Nghĩ đến đây, hắn lại liếc Cố Tích Triều một cái.
Lúc này đây sát khí càng thêm mãnh liệt, Cố Tích Triều thậm chí cảm giác sống lưng ớn lạnh.
Chính là hắn vẫn mỉm cười, ít nhất là được xem một hồi tấu trò hay, lão tặc bị bêu xấu.
Vì thế thánh chủ long ân đặc xá tội cho Cố Tích Triều, hơn nữa ban phần thưởng vạn ngân lượng. Thậm chí ngay cả Vương Tiểu Thạch mắc tội giết Phó tông thư, Hoàng Thượng còn hỏi qua, “Hiện tại gã Tiểu Thạch đó đang ở đâu? Trẫm có cần ban thưởng hắn không?”
Gia Cát liền bẩm báo nơi ngụ của Vương Tiểu Thạch, Triệu Cát còn thở dài tiếc hận, “Chuyện giang hồ, triều đình chúng ta cũng không thể can thiệp.”
Cố Tích Triều trở lại Kim Phong Tế Vũ Lâu, ngay lập tức đưa mắt tìm quanh nhưng không thấy bạch y thân ảnh nào.
Trong lòng của hắn có một chút mất mát. Hắn bỗng nhiên ngộ ra, năm ấy Thích Thiếu Thương hỏi hắn người quen chốn Kỳ Đình có phải là hắn hay không, khi hắn nói không phải, tâm tình Thích Thiếu Thương chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-van-phong/88653/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.