Thích Thiếu Thương cơ hồ muốn nhảy dựng lên.
Hắn thật sự rất sung sướng.
Hạnh phúc này đang len vào từng thớ thịt trên người hắn.
Hắn ôm lấy Cố Tích Triều, “Giống như đang nằm mơ.”
Cố Tích Triều bỗng nhiên lộ ra một tia tươi cười giảo hoạt. Thích Thiếu Thương mới vừa phát giác, chỉ biết là không xong, nhưng không còn kịp nữa.
Cố Tích Triều hung hăng cắn mạnh bờ vai hắn.
Thích Thiếu Thương đau đến méo miệng, “Cố Tích Triều, lúc ngươi tính toán xảo kế, ánh mắt yêu nghiệt lại lộ ra ngay.”
“Sao nào, không được à?”
“Đương nhiên được rồi, Cố đại công tử xin cứ tận tình báo đáp… Vô luận cách nào đều được.”
Kỳ thật những lời này không có vấn đề gì, chính là…giọng điệu Thích Thiếu Thương có phần ngả ngớn, làm cho người ta không thể không nghĩ bậy.
“Thích, Thiếu, Thương!” Cố Tích Triều tức giận đảo cặp mắt trắng dã.
Thích Thiếu Thương lại lộ ra vẻ u buồn, “Tích Triều, ngươi mới vừa nói, ngươi vì sao dám quay về Biện Lương?”
Cố Tích Triều mỉm cười, “Ngươi nếu tin ta, hãy đưa ta vào cung. Ta có vài thứ muốn tặng cho tên hoàng đế kia.”
Thích Thiếu Thương gật gật đầu, “Có thể, nhưng nhất định phải thừa dịp Thái Kinh không ở đó. Ta nghĩ ta nên đi tìm Thần Hầu.”
Cố Tích Triều kinh dị nhìn hắn, “Gia Cát Chính Ngã? Ngươi tin hắn sẽ giúp ngươi?”
Thích Thiếu Thương cười cười, “Tích Triều ngươi biết không? Nếu không phải Thần Hầu khuyên bảo, có lẽ ta đến bây giờ cũng còn nhìn không thấu tâm ý của mình, và cả của ngươi”.
“A? Thật không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-van-phong/88651/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.