Hai người bỗng nhiên không nói gì, đại khái đều có chút ngượng ngùng.
Hai nam nhân đỉnh thiên lập địa, lại có lúc ngượng ngùng như thiếu niên mới lớn.
Không khí có chút kỳ quái, bọn họ không biết nên làm thế nào đánh vỡ trầm mặc. Lúc này nói gì cũng không thấy thích hợp.
Cố Tích Triều bỗng nhiên nói một câu, như một câu thì thào, “Thì ra là như vậy.”
Thích Thiếu Thương tò mò, “Cái gì là như vậy?”
Cố Tích Triều cười cười, “Hôn môi, thì ra là như vậy.”
Hai mắt Thích Thiếu Thương sáng rực lên, “… Chẳng lẽ…”
Cố Tích Triều hé mắt, cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương bỗng trở nên nghiêm túc, “Tích Triều, ngươi thật sự nợ ta rất nhiều. Ngươi từng giết nhiều sinh mệnh vô tội, trước giết bao nhiêu thì giờ phải cứu bấy nhiêu người để hoàn nợ. Ta vẫn sẽ làm cùng ngươi. Chính là, trong những loại chuyện thế này, ngươi không nợ ta. Ta không hy vọng ngươi làm chuyện này chỉ để trả nợ ta.
Còn chưa nói xong, ánh mắt Cố Tích Triều trở lạnh, tràn ngập tức giận.
“Thích Thiếu Thương, ngươi đang sỉ nhục ta.”
Nhìn ánh mắt âm ngoan của Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương rốt cục biết cái gì gọi là tự làm bậy không thể sống. Cơm có thể ăn nhiều, nói không thể xàm ngôn.
Cố Tích Triều liền hướng trước ngực Thích Thiếu Thương đánh một chưởng, hắn nghĩ Thích Thiếu Thương sẽ tránh, ai ngờ tên kia lại không hề tránh né.
Cho nên chưởng kia đương nhiên đánh trúng ngay ngực Thích Lâu Chủ.
Cố Tích Triều cũng sửng sốt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-van-phong/88650/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.