Thích Thiếu Thương sửng sốt đến hoàn toàn chết lặng.
Không giống kẻ thù gặp lại nhau giận đến mắt long sòng sọc, không phải ánh mắt lưu luyến tri âm li biệt đậm tình, Cố Tích Triều bộ dáng nhàn tản, thản nhiên như mới hôm qua, hỏi hắn tại sao vẫn vận bạch y.
Hắn vẫn vận thanh sam như vậy, ba năm đào vong, mặt như quan ngọc như trước, đạm mạc xa cách như trước —— ngay cả hơi thở khoan khoái nhẹ nhàng, cũng như trước.
Mà chính mình, bỏ qua gió cát biên quan phía Bắc cùng điệu Hý Khúc Bào, mặc vào một thân bạch y, cũng đã suốt ba năm.
Thích Thiếu Thương khẽ cười, nụ cười hiu quạnh mà thê lương.
Hắn lên tiếng, thanh âm trầm thấp mà hùng hậu, chậm rãinói, ” Trong thành Biện Lương không lạnh bằng biên quan, áo choàng da cừu kia, không bằng bạch y này.”
Bọn họ ở đây, tựa hồ nhàn thoại việc nhà.
Chính là khi đó, trong đầu lại nhớ lại rất nhiều điều vụn vặt.
Cố Tích Triều bỗng nhiên cười rộ lên, tươi cười như gió mát lãng nguyệt, giống hệt khi đó.
Khi Thích Thiếu Thương vươn tay, chân thành nói, ta không bắt ngươi làm huynh đệ, ta bắt ngươi làm tri âm.
Lúc đó Cố Tích Triều lần đầu tiên cười một tiếng cười phát ra từ nội tâm.
Từ đó về sau, không ai thấy được nụ cười trong sáng ấy nữa.
Ba năm sau, giờ phút này, Thích Thiếu Thương lại thấy lại.
Hắn cũng không hiểu, trong cuộc đời Cố Tích Triều, chỉ cười như thế có hai lần.
Lần đầu tiên là vì hắn cười lần thứ hai, lại vẫn vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-van-phong/88644/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.