Thích Thiếu Thương chậm rãi mở to mắt, hắn nhìn bóng dáng Lý Sư Sư rời đi.
Hắn biết lòng nàng đã chết.
Nữ tử tuyệt đại tao nhã, cái coi trọng hơn cả tình yêu chính là tự tôn.
Hắn không cần bất luận kẻ nào đến tới gần hắn, cũng không cần bất luận kẻ nào đến đây giải thoát trái tim của hắn.
Đại hiệp thì sao, chẳng lẽ không thể có bí mật thuộc về mình?
Hắn lẳng lặng ra khỏi Huân Hương Các, nhưng không quay về Kim Phong Tế Vũ Lâu.
Hắn ra ngoại thành.
Phía Đông thành Biện Lương, một mảnh đất hẻo lánh dưới chân núi, có một ngôi nhà nhỏ giản đơn.
Tên là Tích Tình Tiểu Cư.
Vãn Tình mất rồi, mai táng ở đây.
Mà Thích Thiếu Thương một lần cuối cùng thấy Cố Tích Triều, cũng là ở đây.
Ba năm trước đây hắn nhìn theodáng tập tễnh của người kia, cuối cùng không thể tiêu tan, lặng lẽ đi theo hắn một đoạn đường.
Nhìn hắn lại tới đây, vùi lấp ái thê, bắt đầu con đường đào vong.
Từ đó về sau, mỗi khi thất vọng, hắn đều đến nơi này.
Giai nhân đã yên giấc, người kia đâu, hắn dang ở đâu, khổ sở thế nào?
Hắn biết Thiết Thủ vì Vãn Tình mới giữ mạng cho Cố Tích Triều —— khi quan sai đuổi bắt, kỳ thực là có lúc mắt nhắm mắt mở.
Hắn lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hắn biết, hắn cho tới bây giờ cũng không muốn giết Cố Tích Triều.
Cho nên ba năm này, Cố Tích Triều cũng chưa chết, cũng không hề bị bắt.
Hắn vẫn đang suy nghĩ, thanh sam thư sinh kia, giờ nghèo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-van-phong/88643/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.