Trong tiết xuân về, hoa nở rộ, Liên Vân Trại nghênh đón Đại Đương Gia của họ trở về.
Cùng Đại Đương Gia trở về, là nguyên Đại Trại Chủ—— Cố Tích Triều.
Bao khuôn mặt đằng đằng sát khí, nhưng cuối cùng một câu cũng không thốt lên được.
Vài năm nay, Cố Tích Triều làm gì bọn họ cũng thấy rồi —— hắn cứu người, hắn chuộc tội, hắn giúp Đại Đương Gia.
Mà trọng yếu hơn là, quan hệ của Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều—— trong thiên hạ có mấy ai lại không rõ không hay?
Lão Bát tự nhiên là biết, biết rõ —— Đại Đương Gia và Cố Tích Triều, là tình lữ.
Tình lữ.
Trong chốn giang hồ có rất nhiều tin đồn, rất nhiều tin đồn về Đại Đương Gia và Cố Tích Triều.
Lão Bát đều nghe qua.
Dễ nghe có, khó nghe cũng có.
Lúc đầu hắn phẫn nộ, theo thời gian, giờ đây hắn chết lặng.
Hủy Nặc Thành của Hồng Lệ nằm ngay gần Liên Vân Trại, một năm kia, ngày thành thân của Hồng Lệ, Đại Đương Gia đang ở vùng ngoài phá án, ngay cả lễ vật cũng dùng bồ câu đưa tới chứ không đích thân đến mừng.
Thời gian thoắt trôi, Hủy Nặc Thành vẫn là Hủy Nặc Thành kia, Tức Hồng Lệ lại không còn là Tức Hồng Lệ xưa nữa.
Năm đó Tức Hồng Lệ là hồng nhan mà Thích Thiếu Thương một lòng muốn kết duyên, hiện giờ Tức Hồng Lệ đã là người của Hách Liên Tướng Quân Phủ, làm vợ người ta.
Hồng Lệ nàng hạnh phúc sao? Lão Bát luôn luôn suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-van-phong/2685264/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.