Kim Phong Tế Vũ Lâu chỉnh tề hàng ngũ trở lại Biện Lương thì đã là sáng sớm ngày thứ sáu.
Ra roi thúc ngựa, thế mà vẫn phải mất đến sáu ngày mới về lại được kinh sư.
Tiết cuối năm, buổi sớm trong thành ấm áp, đượm nồng tiết tân niên.
Vương Tiểu Thạch chọn đúng một tiết sáng sớm đẹp trời như vậy tỉnh lại.
Vương Tiểu Thạch khi…tỉnh lại kêu tên một người.
“Ôn Nhu…”
Ôn Nhu tự nhiên sẽ không đáp lại —— Ôn Nhu không ở đây, mà cũng không biết nơi nào.
Vì thế Vương Tiểu Thạch bật ra một tràng cười đau khổ.
Dạo này, hắn khi thì thanh tỉnh, khi thì mê man nặng nề —— cũng không phải bản thân muốn thế, nhưng mê dược của Đường Môn quả nhiên thập phần lợi hại.
Cũng may Đường Yến cũng không có tâm hại hắn, toàn bộ hảo cảm nàng dành cho hắn cũng vì gương mặt tuấn tú của hắn.
Nàng từng vỗ má hắn mà thì thầm rằng, “Ngươi giống một người, người duy nhất ta đã từng yêu.”
Hắn cười khổ nói với nàng, “Ta vẫn không phải người kia.”
Đường Yến nhẹ nhàng ôm lấy hắn, Đúng vậy, ngươi không phải hắn, nhưng ta vẫn muốn giữ ngươi lại bên cạnh ta.”
Vương Tiểu Thạch thật là có điểm dở khóc dở cười.
Tại sao giang hồ cái gì cũng thiếu, nhưng không bao giờ thiếu loại nữ tử đã xảo quyệt mà vẫn luôn tự cho mình là đúng?
Các nàng chỉ thấy những gì bản thân muốn nhìn, nghe những gì cái tai muốn nghe.
Lúc này, hắn ngược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-van-phong/2685238/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.