Vọng Xuân khách *** trong thành Thượng Lạc, một thùng gỗ chứa nước nóng thật to để giữa phòng.
Cánh hồng phất nổi khẽ trên mặt nước gợi vẻ đẹp kiều diễm vô hạn.
Đó là một sức quyến rũ kiều mị khó cưỡng, mang theo mê lực say đắm lòng người.
Thích Thiếu Thương ngâm mình trong thùng gỗ.
Nước nóng làm làn da cổ màu đồng của hắn ửng đỏ.
Thích Thiếu Thương cảm thấy một luồng nhiệt khí phát tán khỏi cơ thể.
Bóng đêm đã buông xuống.
Bóng đêm, thật khéo ghẹo người.
Hắn khẽ thở ra, cực kỳ muốn kiềm chế những ý tưởng tươi đẹp đang lóe lên trong đầu—— con đường phía trước hung hiểm, hắn giờ thật lo không biết Cố Tích Triều tính toán đường đi nước bước thế nào.
Hắn tự biết Cố Tích Triều chắc chắn muốn đoạt ngọc huyết san hô kia.
Nhưng mười ba ngày —— trong hoàng cung, trên người hoàng đế, hung hiểm bao nhiêu ai cũng biết.
Chẳng qua, Cố Tích Triều sẽ không bận tâm mấy chuyện này ——vì Thích Thiếu Thương biết, trong mắt người kia hiện tại chỉ có ba chữ Thích Thiếu Thương.
Không có gì có thể ngăn cản hắn—— Thích Thiếu Thương cũng không muốn ngăn cản.
Một là vô luận hắn ngăn cảnnhư thế nào, chuyện người kia đã quyết, chưa chắc đã chịu nghe hắn ngăn cản.
Thứ hai chính là —— Thích Thiếu Thương không muốn chết.
Cho nên hắn muốn cùng người kia mạo hiểm một phen.
Lời của Cố Tích Triều, hắn không thể không đồng ý —— khi hắn chưa làm tốt chuyện thiên hạ, trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-van-phong/2685237/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.