Phương Hận Thiểu tiến vào trận, cũng cảm giác được một màn huyễn ảo choáng váng.
Trước mắt hiện lên mảnh vải trắng, vút xuyên qua.
Hắn căn bản không kịp đọc rõchữ trên mảnh vải nữa.
Hắn chỉ có thể trốn, chỉ có thể lui.
Trốn đến bối rối, lui đến chật vật.
Bởi vì nếu hắn không né không tránh, mảnh vải trắng kia sẽ thít chặt trên cổ hắn, là dấu chấm hết cho kiếp số của hắn.
Hắn có chút luống cuống.
Trong lúc hoảng hốt, không chú ý một mảnh khác đã trườn lên.
Hắn chạy nhanh trốn, tránh vừa lúc thoát chết, lại tránh không khỏi bị thương —— mảnh vải này có độc.
Mà nếu không có độc đã chẳng gọi là Đường Môn.
Kỳ thật Đường Mônmới thành lập, ám khí truyền thống là không có độc, sau đó Đường Môn phân hóa dần, ám khí cũng dần nhiều loại hỗn tạp, bắt đầu có độc, độc càng thêm độc.
Còn có lúc Đường Môn đệ tử lấy màn thi xem độc ai độc hơn làm trò giải trí.
Phương Hận Thiểu trốn tránh không kịp, toàn bộ cánh tay trái bị mảnh vải cuốn lấy, ống tay áo đứt rời, chỗ bị vải cuốn vào lẫn cả máu độc lẫn máu tươi.
Phương Hận Thiểu vội vàng dùng cánh quạt tùy thân xả ngay tấm vải xuống, sau đó che lại huyệt vị trên cánh tay, ngăn cản độc huyết thẩm thấu ngoài trận chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau đớn vọng ra,chỉ như là lúc vận khí bình thường trở ngại —— nhưng đau đớn kia nhiều đến mức nào?
Cố Tích Triều vừa thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-van-phong/2685215/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.