Có lẽ thủ lĩnh luôn phải bộc lộ uy nghiêm của mình vào khoảnh khắc sau cùng.
Cho nên ở phía sau, thanh âm của Đường Lão Thái Thái vang lên.
“Thích Lâu Chúa và Cố công tử có hứng thử sấm quan của Đường Môn không?”
Thích Thiếu Thương rốt cục biết Cố Tích Triều vì sao Cố Tích Triều lại chỉ muốn dẫn theo Phương Hận Thiểu và Trương Thán.
Nhưng hắn lại không hiểu vì sao Cố Tích Triều có thể liệu sự như thần. Cố Tích Triều tựa hồ có thể tiên đoán được Đường Môn sẽ dùng cách này mà ứng phó với họ.
Hắn không lý giải nổi, đành phải hỏi.
“Sao đệ biết?”
“Bởi vì ta thông minh.” Cố Tích Triều miễn cưỡng trả lời, hoàn toàn không để ý đến Đường Môn và đồng minh kia.
Bởi vì ta thông minh —— Ngụ ý, đương nhiên là Thích Thiếu Thương ngu.
Phương Hận Thiểu đứng một bên rất muốn lăn ra cười —— các ngươi đến nước này vẫn có thể bình thản liếc mắt đưa tình cơ à?
Đường Môn lập ra bốn cửa ải thách thức Kim Phong Tế Vũ Lâu, Kim Phong Tế Vũ Lâu cử ra bốn người mà nghênh chiến từng cửa một.
Vượt qua được liền có thể mang Vương Tiểu Thạch quay về kinh sư, nhưng nếu ngược lại —— Đường Yến lại nói, “Không qua được, nếu chết thì không nói rồi, còn sống thì Cố công tử phải ở lại Đường Môn.” (làm rể =)))
Thích Thiếu Thương đang muốn lắc đầu nói không được, Cố Tích Triều lại cầm tay hắn, “Cứ làm như thế.”
Thích Thiếu Thương nhìn hắn, không biết phải nói như thế nào. Cố Tích Triều nắm chặt chuôi kiếm, “Chẳng lẽ huynh không tin tưởng ta sao?”
Cố Tích Triều tính thật chuẩn.
Nói thế nào cứ y thế mà làm. Thực lực của Kim Phong Tế Vũ Lâu, Đường Môn tuyệt không dám khinh thường.
Kim Phong Tế Vũ Lâu không chỉ đơn thương độc mã là Kim Phong Tế Vũ Lâu, còn có Tượng Tị Tháp, Phát Mộng Nhị Đảng, Liên Vân Trại, Hủy Nặc Thành, Lục Phiến Môn, Hách Liên tướng quân phủ... Người của Lôi Gia mặc dù hận Kim Phong Tế Vũ Lâu thấu trời xanh, có Đường Môn làm đồng minh, cũng không phải không có thực lực, nhưng tự suy xét cho bản thân khi đụng phải cường địch.
Thật sự đánh nhau, Đường Môn không muốn lâm phải kết cục của Lục Phân Bán Đường.
Đường Môn vốn là giỏi về màn “trí thân sự ngoại”nhưng khi nhúng tay toàn chọn những vụ không thể lộ ra được, huống hồ, Vương Tiểu Thạch ở lại Đường Môn, cũng là một chuyện không thể lộ ra được
Nếu muốn cứu Vương Tiểu Thạch —— nhất là một Vương Tiểu Thạch mới chỉ sắp được Hoàng Thượng ban kim khẩu miễn tội, lúc này đây vẫn là kẻ có tội, sẽ làm cho Kim Phong Tế Vũ Lâu tự nhận lấy phần chẳng hay ho gì.
Đường Mônđặt cửa ải cho người đến cứu người bị Đường Môn bắt, qua được thì mang người đi, không thì lưu mạng lại. Xưa nay đơn giản là thế.
Lúc này đây, cũng thế.
Vượt ải, là ký giấy sinh tử.
Trên giang hồ, ký giấy sinh tử, chính là ngươi tình ta nguyện, sau này ai cũng không thể khiêu khích, trả thù —— nguyện đánh cuộc nhất định phải chịu phần thắng thua.
Đường Môn dùng phương pháp này để giết rất nhiều cừu nhân—— nhưng lại đẩy bằng hữu của họ vào tình cảnh muốn báo thù cũng không được.
Cửa ải của Đường Môn, người thường sao có thể dễ dàng vượt qua?
Dù biết vào trận là khó toàn mạng đi ra nhưng cũng có nhiều người muốn xông vào tán mạng thử bản lĩnh.
Giang hồ nhiều giặc cỏ, anh hùng giận thời thế —— hoặc vì hồng nhan, hoặc vì huynh đệ, hoặc vì hiệp nghĩa, hoặc vì ích lợi.
Cố Tích Triều tin tưởng, người Đường Môn đều là người thông minh —— giết người kiểu này, không ai trả được thù mà cũng chẳng bàn ra tán vào gì được.
Cửa ải Đường Môn, tuy rằng vô cùng giống nhau, nhưng lại cơ hồ ẩn vạn biến hóa. Tuy vậy không phải là không có cách đối phó
Hơn nữa trước khi khởi hành, Cố Tích Triều sớm tìm hiểu đượcĐường Môn hiện tại chỉ còn có vài hảo thủ ở lại Đường Gia Bảo, ngoài Đường Lão Thái Thái, đại khái chỉ có Đường Ngũ tiểu thư, Lục nha đầu cùng “Xuyên tây nhị hùng” Đường Nhất Đa, Đường Nhất Thiểu
Cố Tích Triều chọn người đi vượt ải mà người đi đã ít, người vào đến cửa Đường Môn lại càng ít.
Hắn vốn đã có chuẩn bị cẩn thận.
Cho nên hắn mới dẫn theo Trương Thán cùng Phương Hận Thiểu đến.
Nhưng người tính sao bằng trời tính, chuyện không thể tính nổi vẫn đập vào mắt.
Lôi Diễm.
Lôi Diễm là yếu tố Cố Tích Triều không thể đoán trước được.
Chính là, giờ phút này không thể không đánh cược một phen.
Đánh cuộc thắng, Kim Phong Tế Vũ Lâu liền thắng, đánh cuộc mà thua —— hậu quả khó gánh.
Cố Tích Triều vẫn đang tươi cười, đại diện Kim Phong Tế Vũ Lâu ký hạ giấy sinh tử.
Lập nhiều giấy sinh tử, vào trận kia sinh tử ra sao, đều là do mình tự gánh, người ngoài không can thiệp cũng không thể trả thù.
“Đường Lão Thái Thái, có thể bắt đầu rồi.” Cố Tích Triều thản nhiên nói.
Đường Lão Thái Thái gật gật đầu, “Cố công tử, Kim Phong Tế Vũ Lâu tổng cộng phải vượt qua bốn ải, lần lượt là cầm, kỳ, thư, họa.”
Đường Yến nói tiếp, “Cửa thứ nhất tên là “Thư”, Đường Nhất Đa ngồi trong trận, viết thư tự lên mấy mảnh vải. Kim Phong Tế Vũ Lâu Phương Hận Thiểu muốn vượt trận, phải nối những mảnh vải có chữ với tên sách tương ứng, nếu không ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, mảnh vải kia sẽ treo cổ kẻ nhập trận. Phương công tử, ngươi có dám không?”
Phương Hận Thiểu ha ha cười, “Ta gọi là Phương Hận Thiểu, lúc này, thật đúng là nhìn ra, Thư Đáo Dụng Thì Phương Hận Thiểu. Đây đúng là chuyện ta thực yêu thích, cực kỳ hứng thú nha.”
Đường Yến gật gật đầu, còn nói, “Cửa thứ hai tên là “Họa”, Đường Nhất Thiểutrong trận vẩy mực vẽ tranh.Mực vẩy ra, Trương Thán không được để cho mực rơi xuống đất. Nếu mực rơi xuống đất sẽ động hỏa công trong trận—— Trương công tử, ngươi có dám vượt?”
Trương Thán bỗng nhiên ha ha ha ha cười rộ lên, “Mỹ nhân, ngươi gọi ta là gì? Trương công tử? Ha ha ha ha... Vì mấy từ “Trương công tử” này của nàng, ta núi đao biển lửa cũng ráng vượt cho được nha!”
Đường Yến quyến rũ cười, “Cửa thứ ba là “Cầm”, ta gảy một khúc đàn, Thích Lâu Chúa so kiếm cùng Lôi công tử ——ai có thể duy trì đến lúc ta kết thúc sẽ thắng. Khúc ta đàn được coi là ma âm —— Thích Lâu Chúa, ngươi có dám vượt?”
Thích Thiếu Thương khẽ gật đầu, không nói thêm nữa.
Cuối cùng, Đường Yến nói với Cố Tích Triều, “Cửa cuối cùng là “Kỳ”, là một loại trận pháp do Đường Môn đệ tử bày ra, Cố công tử lấy mình làm kỳ, nhập trận. Một bước sai, toàn trận thâu, trong trận sẽ phát ra vô số ám khí —— Cố công tử, ngươi thì sao, ngươi có dám không?”
Cố Tích Triều ảm đạm cười, “Trận thú vị thế, không thể không có phần ta rồi.”
Đường Yến cười đến thập phần mỹ lệ—— một loại mỹ miều lưu huyết.
Giống như trong mắt nàng, họ đều là tử nhân.
Nàng dám tự tin như vậy là vì trước đây bao đại cao thủ cũng từng phơi thây trong mấy trận này.
Sau đó Cố Tích Triều đến bên người Phương Hận Thiểu, nói mấy câu với hắn. Phương Hận Thiểu gật gật đầu, bay vút vào trận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]