Tô Thiên Hoằng vừa đi ra ngoài, liền tức giận mắng: "Con nhỏ chết tiệt, thối tha! Có Tập đoàn Đế Hào để dựa dẫm, đến cả người bác như mình cũng dám vô lễ!! Thật là tức chết đi được!”
"Bố, bố bớt giận, con nhỏ thối tha đó không phải muốn quản lý Tô Thị sao? Được rồi, vậy chúng ta xem nó quản lý thế nào!"
"Đừng quên, Chế dược Tô Thị đều là người của chúng ta!"
Tô Cẩm lúc này nở một nụ cười tà ác.
Tô Thiên Hoằng nghe vậy, nói: "Con nói không sai, con nhỏ thối tha này cho rằng có thể tùy tiện đoạt đi những thứ của chúng ta! Nằm mơ! Con lập tức gọi điện đến đó nói với bọn họ..."
Sau khi Tô Thiên Hoằng thì thầm vào tai Tô Cẩm mấy câu, Tô Cẩm cười nói: "Con hiểu rồi bố! Bố yên tâm, bố cứ chờ xem kịch hay đi!"
Nói xong, Tô Cẩm đi tới góc tường bắt đầu gọi điện thoại.
…
Khi Tô Nhiên Nhiên và những người khác đến Chế dược Tô Thị, Diệp Cửu Trung vẫn đang ở trong phòng thở nhẹ và thiền định.
Không biết qua bao lâu, anh chậm rãi mở mắt.
Chân khí dâng trào xung quanh anh dần dần được hít vào cơ thể khi anh mở mắt.
Anh duỗi người, vươn vai và nhảy lên khỏi mặt đất.
Mở cửa phòng.
Bên ngoài, nắng chói chang.
Vốn dĩ muốn đi tìm Tô Nhiên Nhiên, nhưng lại phát hiện phòng Tô Nhiên Nhiên trống không.
Cuối cùng sau khi hỏi người làm, mới biết Tô Nhiên Nhiên và bố cô đã đến Chế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trung-vuong/3459856/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.