Ngay khi Diệp Cửu Trung cảm khái nhìn về phía đoàn xe Nam quân khu, Tô Nhiên cũng chú ý tới vẻ mặt của Diệp Cửu Trung.
"Này, anh chàng mất trí, nhìn cái gì thế hả?"
Diệp Cửu Trung vội quay đầu lại nói: "Không có gì đâu!"
"Vậy sao anh nhìn đến mê mẩn thế?"
Tô Nhiên hỏi lại.
Diệp Cửu Trung cười nhạt: "Bởi vì thấy quen, cho nên mới nhìn nhiều một chút!" “Quen sao?"
"Anh chàng mất trí này, nhìn đoàn xe quân khu Nam Thương Long thì có mà quen? Chẳng lẽ, anh nghĩ trước kia anh là lính hả?" Tô Nhiên hỏi lại lần nữa.
Lần này Diệp Cửu Trung hết ý kiến. Anh đâu chỉ đã từng đi lính?
Nhìn thấy Diệp Cửu Trung không nói lời nào, Tô Nhiên cười nói: "Yên tâm đi! Tôi đoán anh là thợ sửa ô tô đấy!"
"Chờ trở lại thành phố, tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện lớn để chữa khỏi chứng mất trí nhớ của anhl"
"Chờ anh khôi phục ký ức rồi, nhất định anh phải sửa xe cho tôi nhiều vào nhé, cố gắng báo đáp cho tôi nha."
Nghe Tô Nhiên nói vậy, Diệp Cửu Trung lại cười khổ. Ba giờ sau. Tô Nhiên chở Diệp Cửu Trung trở lại Giang Thành.
Nhìn mấy tòa nhà lớn cao chọc trời xung quanh, từ đầu đến cuối Diệp Cửu Trung đều giữ yên lặng.
Mà sau khi vào nội thành, Tô Nhiên nhận được điện thoại của người bạn thân của cô, Đỗ Lan.
"Alo, Nhiên Nhiên à, giờ cậu đang ở đâu?"
Ở bên kia đầu dây, Đỗ Lan vừa lên tiếng hỏi.
Thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trung-vuong/3430313/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.