Mấy phút sau, Tô Nhiên thu dọn hành lý xong, cô mới bước ra từ trong phòng.
Diệp Cửu Trung giả bộ mất trí nhớ cũng đang đứng đực đá ở trong phòng.
"Này, cái anh mất trí nhớ kia, chúng ta nên đi thôi!"
Tô Nhiên nói xong thì cũng không nhìn Diệp Cửu Trung, cô vừa xách vali hành lý đi ra ngoài, miệng vừa lải nhải: "Đều tại anh cả! Nếu không có anh, tôi cũng sẽ không bị người trong nhà hiểu lầm! Bây giờ tôi nên trở về giải thích với bọn họ sao đây?"
Tô Nhiên thở dài một tiếng.
Cô kéo hành lý, đi tới chiếc xe BMW mini màu trắng đậu bên ngoài.
Sau khi bỏ hành lý lên cốp sau, Tô Nhiên nhân tiện nói: "Lên xe đi!"
Diệp Cửu Trung giả bộ mất trí nhớ "à" một tiếng, anh mở cửa xe rồi ngồi xuống.
Bên trong xe trang trí màu hồng nhạt, mùi cũng rất thơm.
Mới vừa ngồi lên, Tô Nhiên nhân tiện nói: "Anh có phúc lắm đấy! Chiếc xe này của †ôi chưa từng có người đàn ông nào ngồi vào đâu!"
Diệp Cửu Trung cười thầm trong bụng, nhưng anh cũng không nói thêm gì. "Đi thôi, nên trở về thành phố thôi."
Tô Nhiên cho xe chạy, lái xe về nhà.
Trên đường đi.
Tô Nhiên vừa lái xe vừa nghe ca nhạc.
Bên cạnh cô, Diệp Cửu Trung yên lặng nhắm mắt lại, vận chuyển chân khí trong cơ thể, chậm rãi chữa lành vết thương trên người mình.
Thỉnh thoảng Tô Nhiên sẽ nhìn qua anh chàng mất trí nhớ bên cạnh, dáng vẻ anh tuấn, mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-trung-vuong/3430312/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.