Chương trước
Chương sau
Đậu Chiêu hận không thể một chân đá Tống Mặc xuống đất.
"Loại chuyện như vậy cũng có thể tùy tiện nói cho người khác nghe?" Nàng ngồi bật dậy, lại thấy cơ thể trần trụi của mình, mắt hạnh trừng to nhìn Tống Mặc, "Chuyện phu thê chúng ta chẳng phải đều bị mọi người biết rồi sao?"
Nói xong, liền ủy khuất rơi lệ.
"Không có, không có!" Tống Mặc vụng về dùng áσ ɭóŧ lau nước mắt cho nàng, nhưng ánh mắt vẫn nhịn không được nhìn xuống, tức khắc cảm thấy ngày tốt cảnh đẹp cũng chỉ như vậy, không khỏi đăm chiêu, "Chỉ có Hoàng Hậu nương nương biết, Hoàng Hậu nương nương không phải người thích đưa chuyện, bà nhìn ta lớn lên, tựa như dì của ta, bà gọi ta đến hỏi, cũng là sợ chúng ta không hiểu chuyện, tổn thương con nối dõi. Không phải như nàng nghĩ đâu."
Mặt Đậu Chiêu đỏ bừng, lấy trung y khoác lên người.
Càng phiền toái hơn!
Đó chính là mẹ đẻ của Liêu Vương!
Sau khi con riêng bị bắn chết, sau khi trượng phu bị ép chết, không phải bà ta vẫn phấn chấn sống tiếp đó sao! Đúng là một trái tim sắt đá!
Vô cớ, Đậu Chiêu đột nhiên bật khóc.
Những điều kiếp trước vốn đã giấu kín trong lòng không có chỗ phát tiết, nay cứ theo nước mắt chảy ra, tựa như thác lũ không thể ngăn lại.
Trong suy nghĩ của Tống Mặc, Đậu Chiêu rất thông tuệ, rất nhạy bén, rất cứng cỏi, cho nên khi nhìn thấy nàng khóc, Tống Mặc rất khiếp sợ, càng có phần đau lòng hơn.
Hắn lúng túng ôm lấy Đậu Chiêu, không ngừng xin lỗi: "Là ta không tốt, là ta không tốt, về sau mặc kệ ai, ta cũng không nói chuyện của nàng. Nàng đừng khóc, lần này tất cả đều là ta sai, sau này ta nhất định sẽ chú ý." Tấm lưng trơn bóng dưới tay khiến hắn không nhịn được vuốt ve thêm hai lần, lại cảm giác được người nàng lạnh cứng, lúc này mới phục hồi tinh thần, vội vàng dùng chăn bọc Đậu Chiêu, tiếp tục dỗ dành, "Không khóc. Không khóc! Đều là ta sai! Ta nhận lỗi với nàng!"
Có lẽ bởi vì biết Tống Mặc thích mình, biết hắn sẽ đau lòng mình, Đậu Chiêu càng khóc lớn hơn.
Tống Mặc đành phải tiếp tục dỗ Đậu Chiêu, tận đến khi hắn làm mấy trò đùa, lúc này Đậu Chiêu mới chịu nín khóc.
Hắn không khỏi nhẹ nhàng thở ra, véo cái mũi còn hồng hồng của nàng, ra vẻ nghiêm khắc nói: "Về sau không bao giờ được như vậy, có gì phải từ từ nói."
Đậu Chiêu ngượng ngùng gật đầu, so với dáng vẻ hiên ngang hang ngày, bây giờ lại có vài phần ngây thơ, giống như tiểu cô nương vậy.
Tống Mặc đột nhiên hiểu.
Đậu Chiêu đang làm nũng với hắn?
Hắn nhịn không được khẽ cười. Không những không chán ghét, mà còn cảm thấy yêu thích vô cùng.
Tống Mặc đứng dậy gọi người mang nước ấm vào để Đậu Chiêu lau mình.
Đậu Chiêu giữ chặt lấy chăn: "Để ta tự gọi."
"Để ta." Hắn ấn nàng trở về giường, ánh mắt đầy ôn nhu "Thân mình nàng không tiện, vừa rồi lại mệt đến hoảng, mau nằm xuống."
Đậu Chiêu vẫn giữ chặt chăn, thấp giọng hỏi: "Thân thể ta, thân thể ta có phải đã thay đổi?"
"Không có!" Tống Mặc không cảm giác được, "Không phải ma ma bảo đến tháng năm mới rõ sao?"
Nữ nhân khác mang thai, đều phân phòng với trượng phu, chờ hai tháng sau khi hài tử được sinh mới có thể cùng phòng, mới có thể bên nhau. Còn nàng và Tống Mặc ngày đêm quấn quýt, nếu thay đổi chắc chắn không thể giấu được, nhưng nàng cũng không muốn cứ tùy tiện trải ra trước mắt Tống Mặc như vậy.
"Thật hay giả?" Trong khoảng thời gian này Đậu Chiêu cảm giác được thân mình nặng hơn trước, "Vẫn là để ta."
Nhớ đến những giọt mồ hôi trong suốt khắp người Đậu Chiêu vừa nãy, lại nghĩ đến nàng ngồi dậy lý luận với mình hồi lâu, nếu bị nhiễm lạnh thì sẽ rất phiền toái, Tống Mặc liền không dám nói gì, ở bên cạnh đưa khăn ấm.
Đậu Chiêu ở trên giường tự lau người. Tống Mặc dùng áo choàng của hắn bọc nàng, nhóm Cam Lộ tiến vào đổi đệm.
Cẳng chân nàng trắng nõn lộ ra ngoài áo choàng xanh ngọc, càng them phần trơn bóng non mịn.
Tống Mặc thấy vậy liền rạo rực.
Chờ nhóm Cam Lộ đỏ mặt tía tai lui xuống, hắn đặt Đậu Chiêu vào chăn đã được ủ ấm, người cũng nhân cơ hội chui vào luôn.
"Chúng ta thêm lần nữa đi." Hắn thì thầm, tay đã đặt trên bụng có phần đẫy đà vì mang thai của nàng, cứ mặc theo ý muốn mà giở trò.

Cả người Đâu Chiêu mềm nhũn.
Nàng vừa tức vừa bực. Bực mình không dứt khoát, cứ chiều theo Tống Mặc, thương hắn nên không nói gì, bị hắn chạm vào liền rung động theo; bực Tống Mặc không biết tiết chế, chỉ biết trêu chọc nàng, cũng không nghĩ nàng hiện giờ là người có mang.
Tống Mặc tự nhận mình được ma ma trong cung chỉ điểm, quyết sẽ không xảy ra cái gì sai xót. Đêm lạnh được nằm cạnh nhau như vậy, chỉ nói thôi cũng cảm thấy ấm, không một chút lạnh nào.
"Lần này ta sẽ nhẹ nhàng." Người hắn nóng rực đè lên Đậu Chiêu, khiến Đậu Chiêu không thở nổi.
"Đừng như vậy!" Nàng muốn đẩy Tống Mặc ra, Tống Mặc đã hôn một đường thẳng xuống bụng nàng.
Đậu Chiêu hơi bất ngờ, nhưng lại hiểu rõ.
Tống Mặc, dùng phương thức này trò chuyện cùng hài tử?
Kiếp trước kiếp này, nàng mong mỏi nhất vẫn là một mái ấm.
Tựa như hiện tại Tống Mặc đang làm, yêu quý nàng, đau lòng nàng mang nặng hài tử.
Tâm Đậu Chiêu lập tức mềm nhũn.
Tống Mặc lại ngồi dậy, chậm rãi mà vững vàng tiến vào.
Tuy vừa mới hoan hảo, nhưng lấp đầy kia vẫn khiến nàng khẽ kêu một tiếng, tay nắm chặt góc chăn...... Thân thể dường như bị hỏa diễm thiêu cháy......
Mơ mơ màng màng, nàng không khỏi nghĩ đến tết Nguyên Tiêu.
Phải kiếm cớ trốn ở nhà mới được!
Cho dù nàng muốn che giấu việc hai người thân mật, nhưng hắn thế này...... khóe mắt đuôi mày đều lộ xuân sắc không lừa được người. Bằng lợi hại của Hàng Hậu nương nương, chỉ sợ liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra bọn họ làm gì.
Nàng thực sự không muốn Hoàng Hậu nương nương biết.
Tống Mặc xoay mặt nàng lại, khẽ quát: "Không được phân tâm." Giống như điều đó vũ nhục nam nhân bọn họ vậy.
Hai mày Đậu Chiêu lập tức dãn ra.
Nếu là ngày thường, hắn sẽ hung hăng tiến tới, thẳng đến hoa tâm, ép nàng xin tha mới thôi. Nhưng hiện tại, rốt cuộc vẫn nghĩ cho hài tử, không dám xằng bậy.
Lo lắng ban đầu của Đậu Chiêu lập tức tan biết không còn bóng dáng.
Có Tống Mặc, nàng cần gì phải phiền lòng.
Hắn sẽ bảo vệ nàng.
Nghĩ như vậy, Đậu Chiêu liền thả lòng.
Nàng ôm eo Tống Mặc, nhắm hai mắt lại, hưởng thụ phong cảnh kiều diễm này.
Chỉ là lăn lộn có hơi quá. Buổi sáng ngày hôm sau, Đậu Chiêu mệt rã rời, giơ tay cũng cảm thấy mệt, chỉ muốn nằm ngủ.
Tống Mặc dịu dàng hôn lên má nàng, rồi gọi Cam Lộ cầm đối bài tiến vào, hỏi nội viện còn có chuyện gì.
Cam Lộ kinh ngạc.
Tống Mặc đã nói: "Phu nhân có thai, muốn nghỉ ngơi nhiều, hôm nay có chuyện gì, các ngươi cứ tìm ta!"
Cam Lộ im lặng cúi đầu, lẩm bẩm đáp "vâng".
Tống Mặc thần thái sáng láng đi ngoại viện.
Hôm nay phủ Anh Quốc Công mở tiệc chiêu đãi bằng hữu của Tống Nghi Xuân, chính là Tam Phò mã Thạch Túy Lan cùng Thạch Sùng Lan và một số vị có thân phận tương đương.
Tam công chúa quyết định ở nhà: "Đậu thị chủ trì nội trợ phủ Anh Quốc Công, lại đang có mang. Thiếp đi, Đậu thị nhất định sẽ lấy địa vị tiểu bối tiếp chuyện. Tuy thiếp không thích Tưởng thị, nhưng không thể chấp nhặt lễ tiết với tiểu bối được. Chàng đi một mình đi!"
Hơn nữa nàng cũng không muốn bị cuốn vào mâu thuẫn của cha con Tống Nghi Xuân.

Mùng sáu mỗi năm, Tống Nghi Xuân đều sẽ mời Thạch Túy Lan qua phủ uống rượu. Hắn không nghĩ nhiều như Tam công chúa, lại thấy mang theo hài tử phiền toái, một mình đến phủ Anh Quốc Công.
Tống Nghi Xuân không thấy Tam công chúa thì vô cùng kinh ngạc.
Thạch Túy Lan đành lấy cớ trong nhà có khách.
Tống Nghi Xuân không thể miễn cưỡng ép Tam công chúa tới làm khách đi?
Hắn chỉ đành nín nhịn thất vọng trong lòng, dẫn Thạch Túy Lan đi thư phòng.
Chốc lát sau, mọi người lần lượt tới.
Đều không mang nữ quyến.
Cũng lấy cớ không thể đi vì trong nhà có khách.
Tống Nghi Xuân chán nản.
Tống Mặc tự mình tới mời mọi người đến phòng khách uống rượu.
Mọi người tươi cười hỏi chuyện Tống Mặc, cùng nhau đến phòng khách.
Đầu mùa xuân ngoài trời vẫn lạnh thấu xương. Bên trong, bình phòng che kín, lại được đốt địa long, ấm áp như xuân. Mọi người uống mấy chén, nói cũng nhiều lời hơn.
Người này hỏi mấy ngày nay Tống Mặc đang làm gì?
Người kia hỏi Tống Mặc và Đông Bình Bá có quan hệ như thế nào, Tam tỷ phu của hắn ở Ngũ Thành Binh Mã Tư, nhờ Tống Mặc rảnh rỗi nói với Đông Bình Bá một tiếng, dìu dắt chút chút.
Còn có người hỏi Tống Mặc: "Đông Bình Bá chỉ tạm kiêm Đô Chỉ huy sứ Ngũ Thành Binh Mã Tư, nhưng vẫn giữ chưởng ấn đô đốc phủ Đô đốc Ngũ quân, năm sau hẳn là sẽ trở về phủ Đô Đốc Ngũ Quân chứ? Ngươi có định tiến thêm một bước, đến Ngũ thành Binh mã tư không?"
Tống Mặc cung kính đáp: "Cháu tuổi còn nhỏ, vẫn muốn đi theo chư vị đại nhân rèn luyện thật tốt, bây giờ lên Đô Chỉ huy sứ Ngũ thành Binh mã tư thì quá sớm."
Đúng là tích thủy bất lậu, vừa không khiêm tốn phủ nhận dã tâm, vừa chỉ ra khuyết điểm của bản thân. Mấy vị lớn tuổi không khỏi vuốt râu gật đầu, cảm thấy hắn cẩn thận ổn trọng, khen không dứt miệng, sôi nổi chúc mừng Tống Nghi Xuân có người kế tục.
* 滴水不漏 (tích thủy bất lậu) một giọt nước cũng không để lọt ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở.
Tống Nghi Xuân cười gượng gạo, may mà vở diễn bắt đầu, mọi người chuyển qua nhà bên nghe hát.
Thạch Túy Lan bước chậm, đi cạnh Tống Nghi Xuân, hỏi nhỏ: "Rốt cuộc giữa ngươi và trưởng tử của ngươi đã xảy ra chuyện gì? Có nam nhân nào không phạm sai lầm. Cho dù nó trộm người trong phòng ngươi, nhưng cũng mấy năm rồi, đừng níu chặt không tha như vậy. Nữ nhân có thể quan trọng hơn gia nghiệp sao?"
Tống Nghi Xuân cười khổ.
Thạch Túy Lan thấy vậy liền nhận ra khác thường, giọng càng thấp vài phần: "Sao? Chẳng lẽ còn chuyện gì khó kể?"
Tống Nghi Xuân muốn nói lại thôi.
Thạch Túy Lan kiên nhẫn
chờ.
Cuối cùng Tống Nghi Xuân vẫn thở dài, kéo Thạch Túy Lang ra ngoài hành lang.
Đậu Chiêu ở nội viện nghe nói mọi người đều không mang theo nữ quyến thì rất bất ngờ. Buổi tối Tống Mặc trở về, nàng hỏi Tống Mặc, Tống Mặc cười đáp: "Nàng hiện giờ không tiện tiếp khách, chẳng lẽ bắt các phu nhân ngồi nói chuyện với quản sự ma ma!"
Đậu Chiêu cười khanh khách, không khỏi xoa xoa bụng: "Đứa nhỏ này mặt mũi cũng lớn thật đó!"
Tống Mặc hôn má Đậu Chiêu, lại sờ sờ bụng nàng, rồi mới đi tịnh phòng tẩy rửa.
Mấy ngày kế tiếp Đậu Chiêu đều rất nhàn rỗi, chỉ có mùng mười mở tiệc chiêu đãi trưởng bối Đậu gia, Đậu Chiêu mới ra mặt xã giao một chút. Rồi đến tết Nguyên Tiêu, Tống Mặc lấy cớ chợ đèn hoa phức tạp, thỉnh chỉ đặc ân cho Đậu Chiêu ở nhà.
Ban đầu Đậu Chiêu còn lo lắng Hoàng Thượng sẽ không vui, ai ngờ Thái Tử cũng lấy lý do tương tự xin cho Thái Tử phi, Hoàng Thượng đột nhiên cảm thấy con cháu hoàng thất hưng thịnh, coi đó là điểm lành, không chỉ chuẩn tấu, còn thưởng hoa đăng và những thứ khác cho Đậu Chiêu và Thái Tử phi ăn tết.
Sau khi biết tin từ nhóm người Đoạn Công Nghĩa, Trần Hiểu Phong hộ tống cữu mẫu, Triệu Chương Như cùng nữ quyến Đậu gia đi ngắm hoa đăng, mọi người đều không khỏi vui mừng vì Đậu Chiêu. Đặc biệt là cữu mẫu, nàng xúc động nói với Kỷ thị: "Thọ Cô có thể gả cho một phu quân tốt như vậy, cũng coi như khổ tận cam lai."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.