Chương trước
Chương sau
Người tên Trần Gia này muốn làm gì?

Tống Mặc nghĩ đến phụ thân Tống Nghi Xuân đầu tiên.

Có phải là kế khích tướng của ông ta để mình phạm sai lầm?

Nhưng hắn nhanh chóng gạt bỏ hoài nghi này.

Bày mưu xúi giục mình điều tra chuyện của đại cữu, phủ Anh Quốc Công cũng không thoát khỏi liên can. Ông ta có ngu xuẩn, cũng không thể ngu xuẩn thế được.

Chẳng lẽ là Liêu Vương!

Ngụ ý rằng đây là ý của Hoàng Thượng.

Nghĩ như vậy, Tống Mặc âm thầm lắc đầu.

Cuối cùng thì phủ Định Quốc Công bị trừ bỏ tước vị, cũng không phải là Hoàng Thượng bày mưu tính kế, nhưng lại là chủ ý của Hoàng Thượng, hắn có thể làm thế nào?!

Tống Mặc xao động.

Hoặc là Liêu Vương muốn nói cho hắn biết, chỉ cần Hoàng Thượng còn tại vị một ngày, thì sẽ thêm một ngày mơ tưởng giải trừ oan khuất cho đại cữu..... Không, không, không, cái này cũng không có khả năng..... Liêu Vương nếu có dã tâm, cũng không thể làm trái 'luân thường đạo lý'..... Nhưng cũng có thể Liêu Vương chờ không được...... Chính mình ngoài danh phận Thế tử phủ Anh Quốc Công có chút phân lượng, còn cái chức Chỉ huy sứ trong Kim Ngô Vệ sắp lên võ quan tứ phẩm lại không có gì đặc biệt, Liêu Vương không cần đặt lên người mình quá nhiều tâm tư như vậy.....

Ai là người sai khiến Trần Gia?

Mục đích là gì?

Sau khi bị phụ thân ám hại, Tống Mặc biết mình trở nên rất đa nghi.

Thấy đám người Chu Nghĩa Thành đã vây quanh, hắn mỉm cười ôm vai Đậu Chiêu,lập tức ra lệnh cho Chu Nghĩa Thành: "Bắt sống hắn cho ta", thần sắc băng lạnh như sương, vừa ôm Đậu Chiêu vừa lùi về sau.

Lập tức có người tiến tới, chắn trước Tống Mặc và Đậu Chiêu, vây Trần Gia ở giữa.

Trần Gia lại rất bình tĩnh như đã đoán trước được phản ứng của Tống Mặc.

Hắn một mặt rút nhuyễn kiếm (một loại kiếm mỏng, mền) bên hông ra, một mặt nói: "Thế tử gia, những gì ta nói đều là sự thật. Nếu không phải ngài ở kinh thành dấy lên 'tinh phong huyết vũ' thì ta cũng không dám tới gặp ngài..... Muốn giải oan cho Quốc Công Gia, một người cũng không thể làm được gì. Nếu ngài không tin có thể đến Cẩm Y Vệ điều tra, ta ở Cẩm Y Vệ cũng không phải loại vô danh tiểu tốt. Lời muốn nói cũng đã nói, quyết định nằm ở Thế tử gia, Thế tử gia hãy dựa vào phán đoán của mình!"

Sau đó, y chủ động tiến lên, tấn công người có thân thủ tốt nhất là Chu Nghĩa Thành. Chu Nghĩa Thành đại đao trầm trọng vững vàng, Trần Gia nhuyễn kiếm uyển chuyển linh hoạt. Hai người đao quang kiếm ảnh bao phủ.

Hộ vệ của Tống Mặc tự động chia làm hai, một phần bao quanh Tống Mặc và Đậu Chiêu bảo vệ, một phần vây quanh Chu Nghĩa Thành và Trần Gia, sẵn sàng tiếp viện cho Chu Nghĩa Thành.

Người dân trồng hoa sợ hãi trốn sau cái lu lớn.

Trần Gia cười lớn.

Từ trên nóc nhà nhảy ra mấy người mặc đồ Cẩm Y Vệ, dùng Tú Xuân đao, lao về phía Tống Mặc.

Hộ vệ của Tống Mặc rất bất ngờ.

Trong lúc kinh ngạc, có người nhân cơ hội đột phá vòng vây, đánh lén Chu Nghĩa Thành.

Chu Nghĩa Thành nghiêng mình, né được.

Trần Gia được vài người Cẩm Y Vệ yểm hộ, chắp tay với Tống Mặc. Sau đó thối lui, xuyên qua rào tre rồi chạy vào trong rừng, không thấy bóng dáng nữa.

"Đuổi theo cho ta!" Chu Nghĩa Thành xanh mặt, định dẫn người đuổi theo thị bị Tống Mặc ngăn lại.

"Không cần đuổi theo!" Tống Mặc bình tĩnh, nói: "Bọn họ đã có chuẩn bị, tiếp tục truy đuổi chỉ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.